Bài văn tả chiếc xe đạp lớp 5 năm 2024

Em biết đi xe đạp từ hồi còn học lớp một nhưng mãi đến năm lớp bốn, bố mẹ em mới mua cho em chiếc xe đạp để em có thể tự mình đến trường học.

Chiếc xe đạp cao một mét, sơn màu xanh dương bóng láng. Vành bánh xe, vè xe sáng choang màu trắng bóng của sắt mạ thép. Sườn xe uốn lượn cong cong hình dấu á nghiêng nghiêng mềm mại. Sườn xe nối với tay lái ở phần đầu và nối với yên xe, bánh sau xe ở phần cuối.

Tay lái cong cong hình chữ u được mạ inox sáng bóng, vỏ bọc hai tay cầm của tay lái làm bằng cao su màu đen. Tay thắng nối với tay lái kéo dài dây, chéo nhau ở phía trước đính một đôi gấu Mi-sa ngộ nghĩnh. Yên xe màu xám tro, bọc nệm êm ái. Nan hoa của bánh xe sáng trắng, lúc xe chạy cứ loang loáng như gương.

Chiếc xe còn mới tinh dù em đã dùng nó hơn một năm qua. Ấy là nhờ em giữ gìn xe rất cẩn thận, lau xe hằng tuần. Khi đi học, gặp trời mưa, về đến nhà, bao giờ em cũng dùng vải khô mềm lau xe bóng sạch mới thôi. Vì vậy, xe đạp của em đã dùng một năm hơn mà đạp cứ nghe ro ro, thật êm tai. Thỉnh thoảng, bố em bôi dầu nhờn vào xích xe để chống rỉ sét và giữ xe được bền lâu.

“Chiến mã” của em không hí vang như chiến mã của các chàng hiệp sĩ trong truyện cổ tích. “Chiến mã” của em ngày hai buổi chạy ro ro đưa em đến trường, nơi em học tập, mở mang kiến thức để trưởng thành, mai sau trở thành công dân tốt của một đất nước có nền văn hiến lâu đời. Em yêu thích chiếc xe đạp của em và xem nó như người bạn thân thiết, chịu thương, chịu khó.

Hằng ngày em vẫn đến trường bằng cái xe đạp cũ. Chiếc xe đạp ấy là của chị Huệ em đã dùng trong suốt những năm học cấp 2. Nay chị Huệ đã lên lớp 10, chị cho em chiếc xe đạp ấy. Bố em bảo “Con đi tạm chiếc xe này một vài năm. Bao giờ con lên cấp 2 bố sẽ mua cho con cái xe khác”.

Chiếc xe của em được mặc chiếc áo màu đỏ mới đẹp làm sao! Nó là chiếc mi ni Nhật, bố em bảo đây là kiểu xe đạp nữ nên rất phù hợp với dáng con gái chúng em. Xe đã cũ nên có một chút vết xước. Mỗi vết xước ấy chắc có sự tích của nó nhưng em không biết. Khung xe có một thanh võng xuống, trông rất điệu. Đầu xe là hai tay lái trông y như hai cái sừng con hươu cong cong. Cái yên xe tuy cũ nhưng vẫn còn êm lắm. Cái đèo hàng đằng sau bằng sắt trắng, chị em vẫn dùng để cặp sách mỗi khi tới trường, nay không hiểu vì sao nó bị rụng mất một thanh dọc. Lốp xe cũng đã mòn. Hôm trước trời mưa, sợ đường trơn, bố em đã định thay chiếc lốp mới như em vẫn cố đi, vì tin vào tay lái lụa của mình. May mà không có chuyện gì xảy ra. Nan hoa cũng bị gãy một cái nhưng vành không bị đảo, xe vẫn đi tốt vì em không béo như chị Huệ. Bộ xích líp được giấu kín trong hộp, nó không kêu “tách, tách” như xe mới của các bạn.

Chiếc xe tuy cũ nhưng đi rất bon. Có lần, em chủ quan không kiểm tra lại phanh, xe bon quá, nên khi xuống dốc, xe đứt phanh làm em ngã ra đường. Lúc về nhà em rất lo lắng. Bố em bảo: “Hay là từ mai bố đưa con đi học vậy?”. Em phải nói mãi bố mới yên tâm và lại cho em đi xe đến trường. Từ đấy, trước khi đi đâu, em đều kiểm tra lại xe cho cẩn thận. Mỗi khi đi học về, em lại lau chùi sạch xe rồi mới dắt con ngựa sắt đó vào nhà.

Tuy nhà em đến trường hơi xa, nhờ có Con ngựa sắt thân thiết này em vẫn đi học đúng giờ. Bây giờ, nhà em chưa có điều kiện mua xe mới, chiếc xe đạp tuy đã cũ nhưng đối với em là một vật quý giá. “Của bền tại người”, bố em bảo thế. Em sẽ giữ gìn cẩn thận chiếc xe, người bạn thân thiết của em.

Đề bài: Tả chiếc xe đạp của em.

Bài làm

Ngôi trường tiểu học của em nằm cách nhà khá xa. Những ngày đầu đi học còn bao rụt rè và bỡ ngỡ nên bố mẹ đã thay phiên đưa em đến trường. Từ năm lớp Ba, khi đã biết đi xe đạp nên bố đã quyết định mua cho em xe đạp để em có thể chủ động đi học mỗi ngày. Dù chiếc xe bố mua cho em là xe đạp cũ nhưng em luôn trân trọng và giữ gìn món quà quý giá này.

Chiếc xe đạp của em là loại xe mini, được sản xuất tại Nhật Bản nên rất chắc chắn và độ bền cao. Khung xe được sơn màu hồng rất nữ tính và điệu đà. Đầu xe có hai tay lái làm bằng i-nốc sáng bóng, hai sợi dây phanh được uốn cong như hình cầu vồng và em buộc chiếc nơ xinh xắn để chúng được gọn gàng hơn. Hai tay cầm có màu đen làm bằng nhựa mềm, vừa vặn với bàn tay của em để khi lái không bị đau tay và lái xe được chắc chắn hơn. Bênh cạnh tay cầm là chiếc chuông nhỏ, khi gặp vật cản hoặc cần sang đường em khẽ gạt và chiếc chuông vang tiếng “kính coong” nghe rất vui tai. Phía trước đầu xe, bố lắp thêm một chiếc rỏ nhựa nhỏ xinh để em đựng cặp sách hoặc những đồ dùng cá nhân. Yên xe có màu hồng, được làm bằng nệm cao su êm ái và có thể điều chỉnh được độ cao. Bố em đã điều chỉnh độ cao để vừa với tầm vóc của em. Đằng sau xe là chiếc gác-ba-ga làm bằng sắt và sơn màu vàng nhạt rất đẹp. Em và em gái thường chở nhau trên chiếc xe đạp sau mỗi buổi tan trường về nhà.

Phía dưới của xe là hai chiếc bánh xe tròn với những nan xe đạp sáng bóng. Bánh xe có lốp màu đen được gắn vào hệ thống trục quay rất chắc chắn. Hàng tuần em đều đặn bơm hơi cho xe để đôi lốp không bị hỏng. Nối giữa hai bánh xe là hệ thống xích được bảo vệ bởi hộp xích sơn cùng màu với khung xe . Thỉnh thoảng, bố tra dầu mỡ để giúp chiếc xe của em được nhẹ và êm ái hơn mỗi khi đạp xe.

Vậy là chiếc xe cũng đã gắn bó với em trong suốt hai năm học qua. Đạp xe giúp em biết thêm nhiều cung đường của thành phố, vừa giúp em rèn luyện sức khỏe. Hàng ngày, xe cũng là người bạn đồng hành thân thiết cùng em tới trường dù trời nắng hay mưa. Những vòng quay lăn đều trên con đường đi học như thôi thúc em cần chăm chỉ học hành hơn nữa. Từ khi có chiếc xe đạp, em có thể tự mình đi đến những nơi yêu thích mỗi khi rảnh rỗi. Ra hiệu sách gần nhà, đạp xe quanh công viên hoặc về nhà ông bà ngoại mỗi ngày cuối tuần được nghỉ học.

Khi có thời gian rảnh, em thường rửa xe để chiếc xe luôn được sạch sẽ. Em sẽ cố gắng giữ gìn để có thể sử dụng chiếc xe được lâu hơn. Mỗi lần nhìn xe đạp, em đều muốn nói: “Cảm ơn cậu đã gắn bó và cùng tớ trải qua nhiều niềm vui nỗi buồn. Chúng mình mãi là những người bạn thân thiết nhé”.

Chủ Đề