Đọc nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau review

[Tên gốc: Như Anh yêu Em]
Nhân vật chính: Giang Dực, Tô Tử Duyệt

Sau khi chia tay Tô Tử Duyệt mới phát hiện mình lại mang thai, chia tay là vì người đàn ông ấy không yêu cô, bây giờ nên làm sao đây?.

Cuối cùng, khi cô quyết định đưa ra chọn... lựa, thì bí mật nhiều năm trước từ từ hé lộ trước mặt cô..



Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau - Lục Xu [Full - Đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Page 1 of 12 1 2 3 4 5 6 → 12 Next >

    1. NẾU TA NGOẢNH LẠI NHÌN NHAU

      [ Tên gốc: Như Em]
      LỤC XU
      Edit: Cellina
      Bìa: Nữ Lâm

      Giới thiệu:

      Sau khi chia tay Tô Tử Duyệt mới phát mình lại mang thai, chia tay là vì người đàn ông ấy , bây giờ nên làm sao đây?.

      Cuối cùng, khi quyết định đưa ra chọn lựa, bí mật nhiều năm trước từ từ hé lộ trước mặt ..

      Nhân vật chính: Giang Dực, Tô Tử Duyệt​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/3/16


    2. Mở đầu:

      Edit: Tuệ Như

      Tô Tử Duyệt chọn thang máy xuống lầu, phải vì có nhiều người chờ thang máy. Cái bệnh viện này cũng có nhiều người, thời gian trước, có người chụp các khoảng chi phí kiểm tra của bệnh viện rồi tung lên mạng, toàn bộ đều là giá trời. vì thế dẫn đến số người mạng chửi rủa, rằng nếu còn sống cũng đến bệnh viện này chữa bệnh. Mà bệnh viện này tuyên bố, tất cả các dụng cụ trong bệnh viện đều là loại tiên tiến nhất trong nước, cho nên quan tâm đến những lời mắng chửi đó. Dĩ nhiên, có ai rảnh rỗi kiểm tra xem, các thiết bị có phải mới nhất và tiên tiến nhất hay ?. Bọn họ chỉ biết ở chỗ này thu phí thái quá, vì thế phần lớn mọi người đều lựa chọn đến bệnh viện này khám bệnh. Thế là tuy rằng các khoa vẫn có người xếp hàng kiểm tra như trước, nhưng số lượng lại nhiều lắm.

      Tô Tử Duyệt chọn bệnh này, bởi vì nó ít người, ra bệnh viện này trang hoàng cũng thoải mái, có thể làm cho tâm trạng của người ta bình thản, thái độ của bác sĩ, y tá cũng tệ lắm

      Chẳng hạn như, vị bác sĩ khám cho , sau khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, cười tủm tỉm nhìn : “ , có thai, tuổi của lúc này làm mẹ là tốt nhất, sau khi sinh con sức khỏe hồi phục rất nhanh…”

      Nhưng mà khác với vẻ mặt cười tủm tỉm của bác sĩ, thần sắc của vẫn nhạt nhẽo như trước, cho người khác cảm giác, giống như hồ nước trong suốt, sâu thấy đáy, bình tĩnh, nhạt nhẽo, nhu hòa. chỉ bình tĩnh cầm lấy kết quả kiểm tra, sau đó cười gật đầu cảm ơn với bác sĩ, liền ra ngoài, chỗ khám bệnh ở tầng cao, nên chọn thang bộ, có ai lựa chọn giống , vì thế hề thấy ai ở cầu thang bộ, chỉ nghe tiếng giày cao gót của mình phát ra tiếng đông đông. Phát ra tiếng vọng rất tường

      câu của bác sĩ làm trở nên thất thần

      Khi còn trẻ, hết sức thích xem những câu chuyện bi kịch, nữ chính và nam chính có hiểu lầm với nhau, sau khi nữ chính rời xa nam chính phát mình có thai, nhiều năm sau khi hai người đó gặp lại nhau, nam chính biết được chuyện lúc xưa, nên cảm thấy ân hận vì mình làm sai, Tô Tử Duyệt cảm thấy câu chuyện khoa trương lại giả tạo khi đó, bây giờ giống như nhát dao đâm sâu vào lòng , dường như cảm giác ủy khuất có thể làm cho cuộc sống rộng lớn trở nên tốt đẹp hơn, vì thế người ta đặc biệt thích cảm động lây tìm hiểu nguyên nhân khiến nữ chính phải chịu oan ức, mà bạn tốt Diệp Tiêu Tiêu góp ý với như thế này: Tô Tử Duyệt cậu có ý nghĩ như vậy, cậu sống quá hạnh phúc rồi

      Người sống hạnh phúc, cũng thể giải thích ràng cái gì gọi là thất bại và đau khổ, cho rằng thất bại và đau khổ trong cuộc sống chính là “thử thách” thậm chí còn hâm mộ hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng mà nghĩ đến, những người mà ánh mắt có thể nhìn thấy đều được cuộc sống tôi luyện qua, những người đó có quanh quẩn, đứng giậm chân tại chỗ, hay là giãy dụa với cuộc sống của mình

      Khi đó Tô Tử Duyệt cũng để tâm cách của bạn mình, thậm chí còn nghĩ lời của ấy quá mức ung dung, dựa vào cái gì ấy lại cho rằng người có kinh nghiệm hiểu?. khi suy nghĩ trái chiều hình thành trong đầu, cảm thấy tất cả quan điểm trong lời của người đó đều phù hợp

      Bây giờ sao?.

      Tô Tử Duyệt thừa nhận khi đó mình vô tri và buồn cười đến nhường nào, thế nhưng lại muốn chờ đợi mình thất bại và đau khổ lần. Nếu lúc trước Diệp Tiêu Tiêu từng có suy nghĩ, muốn thử lần bị người đàn ông mình rất rất vứt bỏ, biết có phải mắng chết hay ?. Nhưng mà nghĩ, con người sinh ra nếu được lần trải qua cảm giác thất tình đau đến chết sống lại, nhân sinh của người đó cũng tệ

      Về sau, đều lĩnh ngộ hết những cảm giác đó, mới thể thừa nhận, người sống hạnh phúc quả nhiên biết và hiểu rất nhiều chuyện, dựa vào lòng tràn đầy nhiệt huyết, mà cho rằng thất bại và đau khổ trong cuộc sống là chuyện rất oanh oanh liệt liệt.

      Tô Tử Duyệt nắm chặt tờ đơn trong tay, nghĩ biết mình có nên tìm thời gian để phá thai hay ?. vĩ đại như vậy, dự định sinh đứa bé ra, cũng như người khác, khi bằng lòng sinh đứa bé như minh chứng cho tình của cả hai. Đứa bé là của bạn trai trước của , tháng trước bọn họ chia tay, chia tay trong hòa bình có cãi nhau. Cũng có tranh chấp. Lời chia tay là do đề nghị

      Cuộc sống quả nhiên đầy đủ cẩu huyết, mang thai, cái thai của bạn trai trước. Cảm giác giống như cảm giác thất bại và đau khổ từng nghĩ trong quá khứ, cái loại cảm giác làm vô cùng chán ghét. nhớ lúc trước Diệp Tiêu Tiêu từng mắng ngu ngốc, phụ nữ muốn dùng hành động sẩy thai để trừng phat đàn ông, loại ý niệm này là ngu ngốc, bởi vì người chịu hao tổn sức khỏe là mình, người chịu áp lực tâm lý cũng là bản thân mình, đàn ông có lương tâm nhiều nhất chỉ đau lòng chút. Loại hành vi làm tổn hại bản thân vậy mà cảm thấy làm vậy là trừng phạt đàn ông nực cười

      Tô Tử Duyệt cảm thấy bạn có thể nhìn bản chất việc.

      Từ thang bộ xuống, ra cổng chính của bệnh viện, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, cây cối được tắm mình trong nước, lóe nên áng sáng trong suốt, xanh hóa bên trong bệnh viện đặc biệt tệ. hơn nữa có quá nhiều người, đường vô cùng vắng vẻ, chậm rãi bước con đường , hai bên đều là tầng tầng lớp lớp cổ thụ, che khuất ánh mặt trời long lanh, chỉ còn lại vài tia sáng nghịch ngợm từ khe hở cây chiếu xuống, hình thành vô số điểm sáng

      vừa ra ngoài cửa chính, vừa nghĩ mình nên tìm thời gian để phá thai. định chuyện mình có thai cho người đàn ông đó biết, sau khi chia tay bọn họ cũng có liên lạc, giống như trở thành người xa lạ, muốn dùng đứa để làm liên hệ giữa bọn họ, tin rằng cũng có suy nghĩ như vậy. Mà cũng biết, cho dù biết phá thai, có lẽ giống vai nam chính trong tiểu thuyết từng xem, khống chế được mà muốn bốp chết , người đàn ông ấy chỉ biết tỏ vẻ biết, sau đó, có sau đó. nghĩ, nếu bọn họ chia tay, chọn lựa như vậy, vậy cũng phả hỏng lựa chọn của làm gì

      Nghĩ đến phản ứng sau này của Tô Tử Duyệt nhịn được nhàng nở nụ cười

      ngày trước khi chia tay, bọn họ còn cùng nhau ăn bữa tối ấm áp ở nhà của . Ngày thứ hai, với : “Giang Dực, chúng ta chia tay

      chỉ chậm rãi xoay người lại nhìn , trong ánh mắt có tia dò xét, nhưng có bất đắc dĩ, nhìn lâu, cho rằng hỏi vì sao, nhưng chỉ hỏi: “Em xác định?”

      gật đầu.

      Vì thế bọn họ chia tay trong hòa bình, kết thúc năm qua lại

      Chia tay thanh thanh đạm đạm, có tranh cãi, cũng có tính toán, rời như vậy

      Khi : “ tôn trọng quyết định của em” cười khẽ cái, ý nghĩ trong lòng là: Quả nhiên là thế.

      đoán, khi lời chia tay, có chút dao động cảm xúc nào, nhưng mà khi quả nhiên là thế vẫn nhịn được thở dài, tâm lý con người rất kì lạ, ràng là đề nghị chia tay nhưng lại khát khao người kia có thể giữ mình ở lại. Hơn nữa biết thể.

      Thành phố này lớn, , sau khi chia tay, cũng chưa từng tạm biệt , biết đâu còn gặp lại nhau nữa, chỉ cần vô tâm, tỉ lệ tình cờ gặp nhau cũng hết sức

      Khi Tô Tử Duyệt nhanh đến cổng chính bệnh viện, còn suy nghĩ lần sau làm phẫu thuật phải dẫn Diệp Tiêu Tiêu theo, thứ nhất, chuyện lớn như vậy còn chưa cho Diệp Tiêu Tiêu biết, thứ hai, quả thực muốn mình, chỉ sợ Diệp Tiêu Tiêu trở mặt với

      trầm tư suy nghĩ, cũng đến cổng bệnh viện, muốn bắt xe về nhà.

      chiếc xe dừng lại ở trước mặt , theo bản năng lùi về sau bước

      Thân xe bóng loáng, đường cong đẹp đẽ, ánh sáng phản chiếu xuống mặt xe, làm muốn che đôi mắt của mình, quá mức chói mắt, thích bệnh viện này còn có nguyên nhân khác, xe taxi, xe tư gia, phải là xe của bệnh viện cho vào, cho dù chiếc xe này nhìn qua vô cùng xa hoa, nhưng cũng có đặc quyền vào

      do dự, biết mình có nên đứng ở đây chờ chiếc này lái xe . Hay là mình nên lựa chọn bỏ

      Do dự của còn chưa có kết quả người trong xe từ từ hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàm, người đàn ông nhìn vào ánh mắt của , tràn đầy thăm dò, nhưng nét mặt vẫn biểu cảm

      Tô Tử Duyệt ngờ mình lại gặp Giang Dực ở chỗ này, mà vừa đổi xe, nhớ xe phải chiếc này, nếu nhận ra, nhưng suy nghĩ lại chút, vốn có rất nhiều xe, từ trước đến giờ, cũng nhớ toàn bộ
      Khuôn mặt điềm tĩnh của lộ ra ý cười, nghĩ mình cũng nên chào hỏi tiếng, tuy rằng bọn họ chia tay, nhưng dù sao khi chia tay, thái độ của đôi bên cũng tệ, tội gì sau khi chia tay lại làm cho nhau thoải mái. Huống hồ, bọn họ nhau rồi mới quen nhau, chia tay rồi cũng rất hoàn mỹ, hà tất phá hủy mỹ cảm lẫn nhau

      Chẳng qua là, biết nên chào hỏi như thế nào mới tốt, lời quá gượng gạo, ra khó tránh khỏi cảm giác “ bằng gặp” có khó tránh phiền muộn, nhưng mà : “Lâu rồi gặp” phù hợp với cá tính của bọn họ

      Ánh mắt của Giang Dực lóe lóe, lông mi dài hơi khẽ động, Lúc trước rất thích nhìn ánh mắt của , chính xác là thích nhìn lông mi của , rất dài, rất đẹp, vì thế xem lông mi của như là phong cảnh để thưởng thức. nhưng biết có phải ảo giác của hay , nhưng thấy ánh mắt ấy quét qua bụng của , tuy rằng chỉ giây, nhưng hơi hoài nghi xuất ở chỗ này rốt cuộc là do tình cờ hay là cố ý

      “Chúng ta chuyện ” Giang Dực nhìn nửa ngày, cuối cùng mới ra như thế

      nên gì?. giữa bọn họ chia tay còn gì để , hay mình có việc bận, có thời gian, hoặc là tìm ra vô số lý do để cự tuyệt lời mời của

      Nhưng lại cười yếu ớt, quay mặt về phía : “Được”

      Sau đó mở cửa ghế sau chui vào trong xe, khi ngồi xong, mới khởi động máy, lái xe rời

      ngồi vào sau xe, bọn họ vẫn chuyện với nhau như cũ. Chẳng qua là có thể cảm giác được, nhìn qua kính chiếu hậu để đánh giá , mà tờ giấy trong tay bị nhào thành cục, mồ hôi nóng trong tay thấm ướt tờ giấy

      có gì muốn với sao?”

      Lời của vừa ra, mới dời lực chú ý lên người , tiếc là ngồi ở sau, nên nhìn vẻ mặt : “ có”

      Giang Dực nở nụ cười

      lại dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, có gì để ,
      Diệp Tiêu Tiêu từng hỏi vô số lần: “Vì sao lại chia tay với Giang Dực?”

      cười, với bạn tốt: ấy quá ưu tú, tớ sợ tương lai nắm bắt được ấy, dứt khoát buông tay, để tránh mình hãm vào quá sâu, thoát ra được

      Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài

      tìm ra lý do gì để cho người khác biết, vì sao phải chia tay Giang Dực, tốt lắm, cũng có khuyết điểm gì, cho dù là hút thuốc cũng hủ trước mặt , gia thế tốt gì sánh được, tính cách cũng kì quái, người đàn ông hoàn mỹ ở trong lòng người khác, lại đòi chia tay

      Vì sao ư?. Có lẽ vì quá ưu tú

      Xe dừng lại, Giang Dực xuống xe, khi cửa xe bên cạnh được mở ra, lôi kéo tay xuống xe, mà ánh mắt liếc về phía bụng của . Ánh mắt của giải thích ràng, biết tất cả và cần chuyện với , có lẽ cũng là chuyện về đứa bé

      Tô Tử Duyệt trừng mắt, từ trong xe xuống

      Thảo17 và hoài thích bài này.


    3. Chương 1:

      Edit: Tuệ Như

      Sau khi ăn cơm xong,Giang Dực lợi dụng có chuyện quan trọng cần xử lý mà nhanh chóng rời khỏi. đứng dậy cầm lấy áo khoác bên ghế tựa, vội vã ra ngoài, sắc mặt của bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt, chỉ là bước chân thoáng vội vàng

      Giang Dực vừa mới muốn lập tức rời , sắc mặt Giang cha được tốt cho lắm, người nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm ấm áp, bầu khí vốn hài hòa, ấm áp liên tục, nhưng Giang Dực lại cố tình muốn rời trước. Dưới tình huống bình thường, ngày chủ nhật, người nhà quây quần bên nhau chuyện phiếm, sau đó ăn cơm, Giang mẹ tự mình xuống bếp, làm những món ăn mà con cái thích.

      Chủ nhật này cũng ngoại lệ, nhưng hôm nay là sinh nhật Tiểu Tinh Tinh tròn 2 tuổi, Tiểu Tinh Tinh là cháu ngoại của Giang cha và Giang mẹ, vì vậy được thương gấp bội. Cho nên, trong ngày quan trọng như thế này, lại muốn rời khỏi nhà, Giang cha hơi bất mãn, mở miệng muốn kêu con trai lại, nhưng Giang mẹ ngăn cản

      Dương Mộng Như lôi kéo tay chồng, ý bảo để cho con trai !. Trước đó, Dương Mộng Như phát con trai nhìn đồng hồ, tựa hồ rất vội. Nếu như hôm nay phải là sinh nhật tròn 2 tuổi của Tiểu Tinh Tinh, chỉ sợ con trai căn bản về. Mỗi cuối tuần về nhà, Giang Dực đều ở lại, , bây giờ vội vã rời như vậy, chắc chắn là có việc, hơn nữa còn là việc rất quan trọng

      Mà em của Giang Dực – Dương Tử Hân, cắn chiếc đũa, nhìn theo hướng trai rời , đôi mắt ngừng chớp động, lâu rồi nhìn thấy vẻ mặt như thế, biết phải làm gì. Lúc Dương Tử Hân và mẹ chuyện phiếm với nhau, mới biết, quả có chút chuyện. Chẳng hạn như, mấy tháng trước, đòi chuyển ra ngoài, kì thực trước đó, khi rảnh rỗi Giang Dực cũng trở về nhà, nhưng so sánh với mấy tháng trước kia, quả thực có thể do để ý. Nhưng khi mẹ chuẩn bị hỏi có phải có bạn hay , mỗi ngày đều về nhà, khiến cho bọn vừa mới định nhắc đến đề tài này, đành phải ngừng công kích

      “Ba, nhất định là có việc gấp, bằng sao dám bỏ trước mặt con”

      Dương Tử Hân vừa cười vừa gắp đồ ăn cho cha, tuy rằng lời này của mấy thú vị, nhưng thực tế cũng có căn cứ nhất định. Trước đây, và chồng cùng nhau về nhà, Giang Dực quả thực bỏ như lúc này, hơn nữa còn tán gẫu với và chồng

      Giang Hữu Vi nghe lời của con nhịn được nở nụ cười, con ông phải là người biết nặng , có việc gấp chỉ sợ thực có việc gấp, vì thế bảo con rể cũng ăn cơm , để khí bàn cơm khôi phục vẻ náo nhiệt như ban đầu

      Chỉ là, hôm nay nhân vật chính Tiểu Tinh Tinh chỉ mở đôi mắt to tròn, nhìn phương hướng Giang Dực rời khỏi, hình như rất nỡ. Dương Tử Hân lấy tay xoa đầu con : “Mau ăn cơm

      Tiểu Tinh Tinh lúc này mới quay đầu nhìn mẹ, bĩu môi : “Cậu rồi”

      Giọng của Tiểu Tinh Tinh mềm dẻo, làm cho lòng người nghe khỏi mềm mại, bé rất thích ăn thạch hoa quả, nhưng ba mẹ mua cho bé, chỉ có cậu mua cho bé, bây giờ cậu rồi, bé bi thương khỏi phải rồi

      Tiểu gia hỏa kia còn nhăn đôi mày nho lại, miệng hơi vểnh lên, Dương Tử Hân nhịn được bật cười: “Hay là con ngoan, mới chọc cậu con nổi giận bỏ rồi”

      Tiểu Tinh Tinh mở to 2 mắt nhìn vẻ mặt thể tin của mẹ, sau đó lắc đầu, “Con rất ngoan, rất ngoan”

      Lăng Diệc Cảnh nhìn 2 mẹ con này, cười lắc đầu, đưa tay ôm Tiểu Tinh Tinh vào trong ngực: “Bé ngoan phải ăn cơm, biết ?”

      Tiểu Tinh Tinh đầu tiên là bĩu môi, nhưng sau đó bị ba uy hiếp, đành phải cam chịu số phận ăn từng ngụm, từng ngụm cơm vào miệng

      Giang ba, Giang mẹ nhìn con con rể và Tiểu Tinh Tinh, khỏi cảm thấy mỹ mãn, ban đầu trước ngày kết hôn của con , ông bà còn thức thâu đêm ngủ, lo lắng con được hạnh phúc. Bây giờ nhìn bọn họ chung sống, tảng đá treo trong lòng cũng từ từ hạ xuống. tại, điều 2 ông bà lo lắng phải là con , ngược lại là con trai của họ, 30 tuổi đầu, đừng là con dâu ngay cả bạn cũng có.

      Nhưng mà yên tâm bằng là sốt ruột, hy vọng con trai được ổn định, dù sao với điều kiện của Giang Dực, hai ông bà cũng hiểu, có rất nhiều thục nữ con nhà danh giá muốn tiến vào cánh cửa nhà Giang gia bọn họ. chẳng qua là con trai vẫn có động tĩnh gì. biết là có suy nghĩ trong phương diện này, hay là ánh mắt quá cao.

      phút trước, Giang Dực vẫn còn ở con đường lớn trong trung tâm thành phố, lướt qua bóng người hai bên đường. khắc sau chuyển sang con đường , hai bên đường đều là bóng cây cổ thụ xanh mướt, đường có rất ít xe, trống trải tĩnh mịch, cuối đường là tiểu khu “ Nguyệt Bán Loan” nổi tiếng của thành phố.

      Người biết đến tiểu khu này cũng nhiều. bởi vì nó bán cho người ngoài, vị trí của tiểu khu nằm ở ngã tư đường phồn hoa của trung tâm thành phố, nhưng lại hết sức yên tĩnh giữa náo nhiệt, sầm uất bên ngoài, khoảng cách giữa các phòng ốc cực , trồng nhiều hoa cỏ, cây cối. Lúc đầu vẫn chưa có ý định mua nhà ở đây, chẳng qua chỉ tùy ý câu, bạn bè gọi điện thoại đến, ta có căn hộ, bảo đến tham quan lần, ý tốt như vậy cũng muốn nhận, bởi vì tình người là thế, rất dễ thiếu nợ người ta ân tình, nhưng khi đền đáp lại rất khó

      Khi chợt có ý nghĩa đưa Tô Tử Duyệt đến xem căn hộ, tựa hồ rất hài lòng, cười : “Giống như xuyên vậy, phút trước vẫn ồn ào, náo nhiệt, ngay sau đó tĩnh mịch như ở trong núi sâu, cảm giác này kì diệu”

      Vì thế, chọn căn hộ này

      biết, vừa ý căn hộ này, cũng bởi vì cái tên của nó: Nguyệt Bán Loan. Khi Tô Tử Duyệt nhìn thấy 3 chữ này, suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu , là nhớ đến hồi còn xem phim cổ trang tên là Viên Nguyệt Loan Đao, khi đó nam chính Cổ Thiên Lạc trong thời kì tuấn, nữ chính Lương Tiểu Băng lại hết sức nội liễm, kĩ thuật diễn xuất của tuấn nam mỹ nữ vô cùng xuất sắc, lột tả câu chuyện xưa tưởng chừng như hết sức đơn giản, nhưng lại làm người xem rung động đến tận tâm can, Tô Tử Duyệt thích bộ phim này, thậm chí vì muốn xem phim, còn giả bộ bệnh để ở nhà xem.

      Mãi đến nhiều năm sau, khi xem lại bộ phim này, nhìn thấy lời bình luận về bộ phim mới biết phim truyền hình chỉ điểm tô cho đẹp mà thôi. Vai nam chủ trong tiểu thuyết cũng chung tình như thế, nhưng càng chứng tỏ bản tính đàn ông. Tuy nhiên, vẫn thích bộ phim này, dĩ nhiên chạm vào cuốn tiểu thuyết ấy, theo bản năng bài xích những thứ tốt đẹp

      Giang Dực lái xe tiến vào gara, nhưng tựa hồ có chút yên lòng, hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của cháu , tiểu Tinh Tinh có phần thừa hưởng dung mạo của cha mẹ bé, hết sức đáng , cho dù là khi nhướng mày, cũng có thể làm cho người ta bật cười. Trước đây rất thương con bé, cũng thích mua nhiều loại đồ chơi khác nhau cho bé, thích trêu chọc bé, nhưng hôm nay khi ôm Tiểu Tinh Tinh, khuôn mặt nhắn ấy nhìn cười, cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại, cảm giác này kì diệu

      ôm Tiểu Tinh Tinh, tay chân hơi luống cuống, sợ mình ôm chặt làm rớt con bé, nhưng nếu ôm quá chặt, sợ làm con bé đau, loại cảm giác bó chân bó tay này, lòng lúc nào cũng hết sức cẩn thận khiến cảm thấy xa lạ

      cầm lấy chìa khóa xe, cũng thể cảm thán hôm nay mình khác thường

      Thang máy ở tầng , chạm dấu vân tay vào, sau đó vào thang máy, trực tiếp tựa vào tường. khác thường của , ngay cả cũng thể lừa bản thân mình

      Từ thang máy ra, tới cửa, ấn dấu vân tay xuống, cửa phòng tự động mở ra, kéo rèm cửa sổ lên, bên trong phòng còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt, vào thời khắc giao thời giữa ngày và đêm, bầu trời giống như tấm vải trong suốt, dần dần bị nhuộm thành màu đen thẫm. từng bước vào phòng, rèm cửa sổ trong phòng được kéo sang hai bên, nhàng bay phấp phới.

      Nương theo ánh sáng mờ nhạt, nhìn thấy người con nằm ở giường, nửa nằm, chân cong, chân duỗi thẳng, hai tay cầm quyển sách đặt ở bụng. có thể nghĩ rằng ngủ, nhưng nghiêm túc nhìn quyển sách kia.

      nghĩ nhiều cũng biết, đó là tiểu thuyết, chứ phải là văn học gì cả, chỉ là quyển tiểu thuyết ngôn tình bình thường

      đứng ở cửa lát, mới mở đèn lên

      Ánh đèn chói mắt trong nháy mắt bao trùm cả căn phòng, Tô Tử Duyệt theo bản năng đưa tay che 2 mắt lại, nhưng có di chuyển, lúc sau mới híp mắt đánh giá người ở cửa, mi tâm của hơi nhíu lại, phải vì cảm thấy phiền, mà bày ra dáng vẻ ôn nhu, thêm vài phần điềm đạm đáng

      Sau khi thích ứng với ngọn đèn, mới mở to mắt nhìn rời

      Trước đó, bọn họ ngồi ở phòng bao trong hội sở chuyện hơn giờ, nhưng những lời bọn họ lại cực ít, phần lớn thời gian đều im lặng, mà bàn về chuyện biết có thai, mà cụ thể là chuyện này nên giải quyết như thế nào, vẫn chưa gì. Bây giờ nhớ lại, ngược lại càng cảm thấy buồn cười, chuyện hơn giờ, nội dung cứ xoay quanh chủ đề, nhưng câu hữu dụng cũng có. Sau khi chuyện xong đưa đến đây, để chờ ở đây suốt vài giờ liền

      định gì, Tô Tử Duyệt cũng tỏ ra thất vọng, đặt sách xuống, từ giường bước xuống

      Giang Dực nhìn dùi , mi tâm nhàng lướt qua tia gợn sóng, mặc chiếc váy tay, váy dài đến đầu gối, ở phía chỉ mặc chiếc áo corset cao bồi, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài. Đầu mùa xuân, nhiệt độ tính là thấp, mặc như vậy cũng cảm thấy có chỗ nào ổn. Giang Dực nhàng thở dài hơi, nhớ lại, trước đây đều mặc như vậy. chẳng qua là khoảng thời gian trước, trong phòng mở máy sưởi nên cũng để ý

      Tô Tử Duyệt chui vào trong toilet rửa mặt, sau khi ngủ lát, ánh mắt được thanh tỉnh, cảm thấy ổn, dường như trong ánh mắt hơi phiếm chút sương mù, làm muốn vươn tay xua tầng sương mù ấy

      chậm rãi ra từ trong phòng rửa tay, phát vẫn đứng ở miệng cửa, động tác vẫn chưa từng thay đổi, lúc này chỉ nhìn , biết muốn làm gì

      “Đói chưa?” Giang Dực nhìn lâu, mới ra 2 chữ

      Tô Tử Duyệt nghe hiểu sao lại nở nụ cười, đứng lâu như vậy, thế nhưng chỉ 2 chữ, hoàn toàn phù hợp với mong đợi của . Nhưng vuốt bụng của mình, hình như hơi đói, sau khi chuyện với xong, dường như chưa ăn gì cả, đề cập đến có cảm giác, nhắc tới mới cảm thấy mình đói bụng, nhưng lại đói thể chịu được

      Vì thế nhìn về phía gật đầu

      im lặng cảm giác rất là nhu thuận, khiến cho hơi có chút tự trách mình, để cho mình đợi ở chỗ này lâu như vậy. Kì phần lớn thời gian đều làm cho người ta cảm thấy hết sức nhu thuận, ngũ quan của vô cùng dịu dàng, mãi mãi lộ ra dáng vẻ mảnh mai, giống như hồ nước xanh

      Giang Dực đánh giá từ xuống dưới lần, Tô Tử Duyệt biết ra hiệu mình mau thay quần áo, mặc như thế này thể ra đường được, vì thế tìm thêm cái quần, mặc thêm như vậy ra cửa

      Sau khi mặc xong mới phát vẫn nhìn mình, ánh mắt tựa hồ hỏi: Em định mặc như vậy ra ngoài sao?.

      nhìn cũng dùng ánh mắt trả lời: Ừm, chính là như thế

      “Đổi bộ khác ” Giang Dực rốt cuộc nhịn được phải lên tiếng

      Tô Tử Duyệt rất ít khi làm trái lời , qua lại với lâu như vậy, gần như rất ít phản bác lại ý kiến của , mặc dù lúc này ý kiến của bọn họ trái ngược, hơn nữa cũng chia tay được hơn tháng. Nhưng cũng có thói quen, tìm quần áo khác để thay, bọn họ lúc trước chia tay là chia tay, những đồ dùng trong phòng của cũng có mang , mà sau khi chia tay Giang Dực cũng ít ở lại chỗ này. Đồ lúc trước vẫn còn nguyên vẹn

      Nếu thay quần áo phải cởi váy ra, vừa mới cởi áo corset ra liếc nhìn cái, mới phát có chút cảm giác nào, căn bản định ra ngoài. hiếm khi thay đồ ở trước mặt , cũng phải e lệ, đơn thuần là do thói quen mà thôi. Nhưng định ra ngoài, cũng muốn mở miệng, chuyện thân mật hơn 2 người cũng làm qua, còn ngại ngùng nữa tựa hồ hơi làm kiêu

      Khi nhìn , Giang Dực biết mình nên ra ngoài, nhưng bỏ lỡ thời gian tốt để ra ngoài, nên thể làm gì khác hơn đành phải mặt dày ở lại

      Khi cởi váy mỏng xuống, ánh mắt theo bản năng rơi xuống bụng , chỗ nào đó còn rất phẳng phiu, dùng mắt thường nhìn thấy có chỗ nào thích hợp, nhưng bên trong có sinh mệnh , sinh mệnh thuộc về


    4. Chương 2:

      Edit: Tuệ Như

      Tô Tử Duyệt thay xong quần áo liền lấy tay vuốt tóc vài cái, định ra ngoài với Giang Dực, có trang điểm, mặt mộc hoàn toàn trang điểm. nhưng làm cho dung mạo của có phần ảm đạm. Giang Dực nhìn Tô Tử Duyệt, nhịn được nghĩ đến lần đầu tiên khi Diêm Đình Đào mang đến buổi tụ họp, còn có người ở nơi riêng tư từng đánh giá: Người phụ nữ mà Diêm Đình Đào mang đến quả là đệ nhất mỹ nhân, mặc dù trang điểm nhưng cũng ai dám đem bạn của mình ra so sánh, là người đẹp chân chính, ngay cả người có trang điểm đẹp cũng phải là đối thủ của .

      Đương nhiên, có người khen cũng có người chê, họ Tô Tử Duyệt đẹp nhưng đáng tiếc có linh hồn, trong lời đều chứng tỏ, Tô Tử Duyệt đẹp theo kiểu bình hoa di động. Khi ấy, Giang Dực cũng nhân tiện ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, phải muốn xem ấy cỡ nào, nổi bật hơn bạn của người khác cỡ nào, mà là có ở đây, bạn của những người này cho dù trang điểm xinh đẹp cũng trở nên tầm thường

      Giang Dực bỗng nhiên phát , vẫn nhớ hai thói quen của , cho dù sau khi bọn họ chia tay, chưa từng nghĩ đến . Cái loại cảm giác này rất kì lạ, chia tay mỗi người ngã, có suy nghĩ, bọn họ còn có thể chào tạm biệt nhau, nhất là dùng phương thức như thế này.

      Tô Tử Duyệt có 2 thói quen, thích trang điểm, gặp phải trường hợp thể trang điểm, chỉ trang điểm , hai là biết dùng lược chải tóc, sau khi rửa mặt, chỉ dùng ngón tay tùy tiện vuốt vài cái, sau đó cột lên, cho dù là sang ngày thứ hai, nhiều nhất cũng dùng tay vuốt vài cái

      Khi Tô Tử Duyệt tới cửa, chuẩn bị mang giày cao gót vào, lại phát ánh mắt Giang Dực rất kì lạ, vì thế đem giày bỏ vào trong tủ, ngoan ngoãn lấy ra đôi giày đế bằng. Sau khi mang giày đế bằng vào, nét mặt của mới trở lại như bình thường.

      Ra cửa, hai người cũng với nhau câu. Tô Tử Duyệt thầm phỏng đoán mang ra ngoài ăn cơm, có phải muốn tiếp tục đề tài ban ngày hay , dù sao khi đó vừa mới biết có thai, vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp xử lý, mấy giờ trôi qua, có lẽ nghĩ ra đáp án rồi. phát mình hề hồi hộp hay lo lắng, vốn định giữ lại đứa này, vì thế cho dù câu trả lời tệ nhất của là muốn phá thai, mà đáp án đó cũng chính là dự định muốn làm. Vì thế căn bản cảm thấy thất vọng.

      từng nghe người ta , thai nhi trong khoảng thời gian 3 tháng rất yếu ớt, nguyên nhân là giờ phút này thai nhi vẫn chỉ là phôi thai, cũng thể xem là “người”, nếu coi là vậy, thời điểm này phá nó , nó cũng cảm cảm thấy đau đớn

      ra, biết cũng tốt, ít nhất cũng có thể ngăn ngừa số chuyện phiền phức khác, ví dụ như, có ngày đột nhiên biết được phá bỏ đứa con của , đến lúc đó lại mượn cơ hội gây chuyện phiền toái, đấy phải là điều mong muốn bởi vì ghét phiền phức

      vào thang máy, có lẽ cảm thấy đôi bên quá mức yên tĩnh, nên nhàng ho khan cái: “Muốn ăn gì?”

      cảm thấy mình rất đói, rất đói, đói đến bụng cũng cảm thấy đau, nhưng lại ra mình muốn ăn gì, vì thế đành đáp:

      “Cháo

      Kì thực, tình trạng của như vậy, căn bản ăn được những thứ này nọ, lúc học cao trung, bởi vì bạn cùng phòng trong lúc vô ý béo lên chút, mà 3 ngày ăn cơm, cảm giác khi đó rất giống với tại, cảm thấy rất đói bụng, đói đến bao tử kêu lên tiếng, lúc ăn vào mới phát bụng mình càng đau hơn khi chưa ăn gì, hơn nữa lúc ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn Giang Dực cái, cùng ra khỏi thang máy, định với tình trạng này của nên ăn gì cả. lại nhìn bụng của mình, hy vọng đừng xuất tình trạng ăn rồi lại càng đau hơn
      Giang Dực bảo đứng chờ ở ngoài, lấy xe từ trong gara đến

      nhìn bóng lưng của , tự giác nở nụ cười, cho dù chỉ là bóng lưng, nhưng tính chất thưởng thức cũng giảm chút nào. Kì , rất thích hoàn cảnh của nơi này, tĩnh mịch, vắng xe, đường như vậy rất thích hợp để tản bộ, nhưng trong trí nhớ của , bọn họ chưa bao giờ cùng nhau tản bộ trong tiểu khu

      Diêm Đình Đào từng hỏi , vì sao lại chia tay với Giang Dực, nguyên nhân rất đơn giản, vì , chút cũng .

      Nhưng phát , mình tiếp nhận này cũng khó như mình nghĩ. Giang Dực rất tốt, diện mạo tuấn, nắm trong tay việc làm ăn Nam Giang thị của Giang gia, năng lực xuất sắc, ăn chơi trác táng cũng ham mê bất lương, tuy rằng cũng hút thuốc nhưng nghiện thuốc có chừng mực, hơn nữa hút thuốc trước mặt , biết uống rượu nhưng trừ phi cần thiết, tuyệt đối uống giọt rượu, người đàn ông như thế, được xem là hoàn mỹ rồi.

      Bất kể là từ góc độ của đàn ông hay phụ nữ, do đó mới cảm thấy kinh ngạc khi chủ động đòi chia tay Giang Dực, đến nỗi còn vì thế mà hẹn ra chuyện, lúc ấy chỉ nở nụ cười, chỉ tứ lưỡng bạt thiên cân* tỏ vẻ : Ngoại trừ Giang Dực, em thể lấy người khác được sao?.

      *Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh

      Có thể Diêm Đình Đào bị thái độ dửng dưng của làm cho nghẹn họng, hơn nửa ngày cũng được ra lời, biết Diêm Đình Đào lòng quan tâm đến mình, nhưng có rất nhiều việc, cách nào ra miệng. Mà hoài nghi, Giang Dực biết mình có thai có lẽ là do Diêm Đình Đào thông báo, nghi ngờ như vậy phải có căn cứ, vì Giang Dực phải là người sau khi chia tay lại hỏi thăm tình hình của đối phương. Về phương diện này, với rất giống nhau, đừng Giang Dực nghĩ rằng mang thai, ngay cả chính cũng sửng sốt, may là ta hoài nghi đứa bé trong bụng phải là con .

      Tô Tử Duyệt nghi ngờ sai, quả thực chuyện Giang Dực biết mang thai có liên quan đến Diêm Đình Đào

      Trong cuộc tụ họp mấy ngày trước, sau khi mọi người ra về hết, Diêm Đình Đào có ý giữ ở lại, hơn nữa còn chủ động nhắc tới Tô Tử Duyệt. Khi đó Giang Dực chỉ cảm thấy hứng thú và thể tin được, Diêm Đình Đào quan tâm đến Tô Tử Duyệt, hoàn toàn vượt quá quan tâm của bạn bè bình thường, nhưng lúc trước Diêm Đình Đào giới thiệu Tô Tử Duyệt cho , chính xác mà là Diêm Đình Đào tác hợp cho và Tô Tử Duyệt, sau khi Diêm Đình Đào biết Giang Dực hoàn toàn biết gì về tình trạng tại của Tô Tử Duyệt, ta có phần nên lời, vì thế biến dự định ban đầu thành trực tiếp thẳng cho Giang Dực biết Tô Tử Duyệt mang thai rồi

      Giang Dực cũng hơi kì lạ, khi biết tin Tử Duyệt mang thai, suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu là, đứa bé là của , chứ phải bọn họ chia tay rồi. hay là đứa bé trong bụng Tô Tử Duyệt là của người khác.

      Tô Tử Duyệt cũng đợi bao lâu, Giang Dực lái xe đến đậu ở trước mặt . mở cửa xe chui vào bên trong, phải thích ngồi ở tay lái phụ, nhưng mà còn cách nào khác, đành phải thắt dây an toàn. Ở xe, bọn họ cũng gì. Kì , lúc quen nhau, số lần gặp mặt rất ít, chuyện với nhau cũng nhiều, nhiều là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tham dự các buổi tụ họp, hẹn hò như vậy giống như hình thức qua lại cố định. Về phần có lòng hay cũng hoàn toàn quan trọng.

      Nếu phá vỡ cách thức cố định đó, trước khi chia tay 3 tháng, bọn họ có thể làm đôi bạn bình thường, tiếc là ngờ tiệc vui chóng tàn

      Xe của Giang Dực xuyên qua vô số đường lớn, đường , mới dừng lại ở tiệm. Nhìn cổng tiệm cực kì bình thường, Tô Tử Duyệt xuống xe, nhìn những chiếc xe bên cạnh, lập tức liền hiểu, quán này chắc chắn bình thường, bằng làm sao có thể thu hút nhiều xe quý tộc sang trọng như vậy

      Tô Tử Duyệt và Giang Dực cùng nhau vào, lập tức phát chỗ khác biệt trong quán, lần đầu tiên nhìn trông nó có vẻ đơn giản, bình thường. nhưng nhìn lần thứ hai lại cảm thấy có ý tứ, lần thứ ba cảm thấy cực kì tinh xảo. Toàn bộ trong quán đều dùng trúc làm chủ đạo, ngay cả tường cũng được làm bằng trúc. Tất cả bàn ghế trong phòng đều được đan bằng trúc. Càng thần kì hơn ngay cả bát và cốc cũng được làm bằng trúc, trong phòng treo rất nhiều vật trang trí bằng trúc quả thực chính là quán trúc vừa độc đáo lại vừa tinh xảo, có phong vị cổ xưa đồng thời có cảm giác dọa dẫm nào

      Bồi bàn mời bọn họ vào, bọn họ mới ngồi xuống, ông chủ lập tức tới, chào hỏi Giang Dực, ánh mắt dừng ở người Tô Tử Duyệt, đánh giá từ xuống dưới, tựa hồ còn gật đầu: “Chỉ nhìn liền biết ánh mắt của thằng nhải này giống người bình thường”

      Tô Tử Duyệt nhắm mắt lại, nghĩ rằng, bất kể Giang Dực mang nào đến đây cũng được người ta khen ngợi

      Giang Dực cũng định dây dưa với người này, sau khi mấy câu bảo người ta nhanh mang cháo lên

      Thế nhưng ông chủ lại tự mình bưng cháo lại, hơn nữa còn vỗ bả vai của Giang Dực: “Chuẩn bị bát cho cậu, rốt cuộc cũng có công dụng”

      “Bát có chỗ hữu dụng, nhưng cậu vô dụng rồi, tìm chỗ khác mát mẻ hơn

      Ông chủ cười cười, cho dù bị đuổi cũng tức giận: “Biết cậu là người trọng sắc khinh bạn rồi….Thôi tớ đứng đây làm cho người ta chán ghét nữa”

      Nghe lời đối thoại của bọn họ, liền biết bọn họ rất quen thuộc, sau khi ông chủ bỏ , Giang Dực mới chủ động giải thích nghi hoặc cho : “Bạn học thời cao trung của , quan hệ cũng tệ”

      Tô Tử Duyệt gật đầu: “ ta rất thú vị”

      “Đúng vậy, chỉ tiếp khách quen, hơn nữa mỗi ngày có số lượng nhất định, bát đũa cũng đích thân chế tạo”

      Lời này làm cho Tô Tử Duyệt cảm thấy rất hứng thú: “Nếu như những khách quen này thay đổi bạn làm sao bây giờ?. Có phải nên vì khách quen nhiều bạn mà chuẩn bị thêm phần bát đũa ?”

      “Vấn đề này chưa nghĩ đến, đợi lát nữa có thể hỏi cậu ta”

      Tô Tử Duyệt bị bộ dạng nghiêm túc của chọc cười, mặc dù hiểu những thứ này, nhưng cũng biết, bát đũa mình sử dụng và bát đũa Giang Dực sử dụng giống nhau, bát đũa dùng là loại số lượng có hạn, dựa vào ông chủ chỉ tiếp những khách quen, cho nên sau khi dùng cháo qua lần, rồi vứt cũng có gì đáng tiếc

      Mặc dù trước mặt cũng có bát, nhưng phần lớn thời gian đều nhìn húp cháo, rất thích món ăn ở nơi này, hương vị đặc biệt, cũng ngon miệng, mà hương vị cháo cũng rất riêng biệt, khó trách có thể đòi hỏi số lượng khách hàng

      Giang Dực ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Mặc Ngôn cười như cười nhìn mình chằm chằm, khỏi dặn dò Tô Tử Duyệt tiếng, lúc này mới qua chỗ bạn học cao trung của mình

      Trần Mặc Ngôn đầu tiên là nhìn nhìn Tô Tử Duyệt chút, sau đó vỗ vỗ bả vai Giang Dực: “ nể mặt, ngay cả ngụm cũng ăn, cháo ở chỗ tớ là độc môn bí truyền mà bị cậu chà đạp như vậy”

      Trái lại Giang Dực cảm thấy gì cả: “ phải cậu tớ đến đây là cho cậu mặt mũi rồi sao?. Bây giờ lại tính toán chi li như thế”

      “Giỡn thôi, tớ chỉ qua loa thôi mà”

      Trần Mặc Ngôn cũng để bụng, nhìn Tô Tử Duyệt: “Nhiều năm như vậy…Còn tưởng cậu định đơn sống suốt quãng đời còn lại, xem ra chỉ là chưa gặp được người hữu duyên mà thôi”

      “Cậu thấy vừa mắt khi nhìn thấy tớ sống tốt sao?. Còn độc suốt quãng đời còn lại?”

      Giang Dực nghe lắc đầu

      Vẻ mặt Trần Mặc Ngôn khó hiểu nhìn nhìn : “Tớ làm sao mong cậu sống tốt chứ?. Chỉ có điều sợ cậu ra khỏi bóng ma của Ngữ Tiếu mà thôi…”

      Trần Mặc Ngôn vừa dứt lời, biết mình sai nên lập tức im miệng

      Giang Dực lắc đầu cũng giải thích gì: “Tớ qua đây”

      Trần Mặc Ngôn dĩ nhiên dám giữ lại, chỉ nhìn bóng lưng mà lắc đầu, khi đó Giang Dực và Ngữ Tiếu hoàn mỹ biết chừng nào, thậm chí thể tin có ngày bên cạnh Giang Dực lại có người phụ nữ khác

      Thảo17 và hoài thích bài này.


    5. Chương 3:

      Edit: Tuệ Như

      Nguồn://***************.com

      Khi Giang Dực trở về, nhìn thấy tay trái của Tô Tử Duyệt ngừng khuấy cháo trong chén, tay phải cầm đũa gắp dưa muối, xem ra khẩu vị của cũng tệ, nhưng cháo trong chén dường như vẫn chưa được động đến. Bọn họ quen nhau hơn năm, nhưng ngoại trừ biết vài thói quen của , vẫn hiểu con người . Hơn nữa bọn họ chưa từng cãi nhau, cho dù là lúc chia tay, cũng ôn hòa như lúc quen nhau. Vì thế sau khi chia tay, rất ít khi nghĩ tới .

      Thái độ đối với , tựa hồ giống như tại, ràng thích ăn cháo, nhưng bởi vì mang đến, vì vậy cũng từ chối, lại càng nổi giận. Nếu tận tâm chú ý, ngay cả thích cái gì cũng biết

      Khi bọn họ quen nhau, tựa hồ luôn vâng theo lời

      “Nếu hợp khẩu vị cần phải miễn cưỡng chính mình” ra lời này, giọng có chút trầm thấp

      Tô Tử Duyệt ngẩng đầu lên, vốn muốn gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt , lại ngoan ngoãn buông bát đũa xuống, nếu nhìn ra, tiếp tục như vậy cũng có ý nghĩa, cười cười với :

      “Mùi vị tệ, chỉ là bây giờ em đặc biệt muốn ăn cay” Cháo này mùi vị tệ, nhưng mà lại quá loãng, phù hợp với nhu cầu dạ dày của

      Giang Dực nhìn thoáng qua bụng của , đứng lên, hình như chuẩn bị ra về

      Tô Tử Duyệt lập tức theo, thấy định chào hỏi bạn cao trung tiếng, mặc dù cảm thấy tò mò, nhưng cũng biểu ra bên ngoài. Quan hệ của , tuy rằng nóng lạnh, nhưng cũng nằm trong trạng thái cân bằng nào đó, trước giờ đụng chạm vào điều cấm kị của , mà còn thuận theo tất cả ý kiến của . biết thích những dịu dàng có hiểu biết, ghét những được mà kiêu ngạo, thích những người ngây thơ, ngu dốt, những có khuynh hướng đơn giản, qua quýt, tốt nhất là những người con có khí chất đoan trang, tính tình ôn nhu, như vậy mới phù hợp với hình mẫu lý tưởng của

      Khi tới bên cạnh , bước chân của ngừng lát: “Nếu em thích thứ gì đó, cần miễn cưỡng bản thân”

      hơi sửng sờ, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng, tỏ vẻ đồng ý, lại làm nhìn hồi lâu, dường như có chút vui. cần phụ nữ bên cạnh hoàn toàn phục tùng mình, cũng phải là cấp dưới của

      Tô Tử Duyệt biết áp lực nhàn nhạt người từ đâu mà có, nhưng vẫn bắt kịp , rồi chui vào trong xe. Ở xe bọn họ cũng bao nhiêu, có lẽ thời gian tiếp xúc nhiều, ngày trước, cho dù là hẹn cùng nhau ăn cơm, phần lớn thời gian là hẹn ở chỗ nào đó, bọn họ tự mình đến đó. Thỉnh thoảng, cũng đến đón , hẹn hò như vậy giống như hoàn thành nhiệm vụ cần thiết. Dĩ nhiên, cũng có ngày nghỉ, cũng có thể nhận được quà tặng của , hơn phân nửa là hoa, hoa rất đẹp, rung động lòng người, vừa nhìn là biết giá cả rất xa xỉ.

      thích hoa, cũng ghét, nhưng cũng có cảm giác khác, chỉ là đưa hoa tới, vứt bỏ trực tiếp, mà tùy tiện cắm ở chỗ nào đó, có ngày đột nhiên phát , cánh hoa héo, còn có vài cánh rơi xuống, có chút áy náy, thế nhưng lại đối xử với hoa vận như thế

      nghĩ Giang Dực nhất định đích thân mua hoa, tưởng tượng nổi cảnh đứng trước cửa hàng chọn lựa từng đóa hoa và hỏi thăm về hoa, nhưng mặt bên cũng chứng thực điều đó là đúng, vì những bó hoa này do tùy tiện dặn dò người chuyển phát đến cho mà thôi, ý nghĩ như vậy và nửa có thể làm cho trở nên thoải mái, vui sướng, cho dù chưa từng thích chúng, nhưng cũng cảm thấy áy náy, dẫu sao có lòng, và người tặng hoa cũng có ý

      Bầu khí bên trong xe có phần bị đè nén, nếu có nhiều người, cảm thấy bầu khí này áp lực khác thường, nhưng hai người bọn họ đều ít , chính xác mà , khi đối mặt với nhau họ rất ít chuyện, vì thế đối với bầu khí này cũng tương đối quen thuộc. Tô Tử Duyệt quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của , ngũ quan của tinh xảo, cân xứng, hơn nữa bất luận là từ góc nhìn của người nào, đều có thể xem như phong cảnh để thưởng thức. Xe băng qua mấy con đường , đổi qua đường lớn, đèn đường hai bên sáng rỡ, khiến cho ngũ quan của trong tầm mắt giống như hình lập thể, ánh sáng màu vàng rọi vào trong xe, dừng lại ở mặt , mang theo chút mê ly nhàn nhạt, giống như đưa mình vào trong ảo giác, mà chính là trong nhân vật .

      Tâm tình của Tô Tử Duyệt khá hơn chút, Diệp Tiêu Tiêu từng hỏi , thích Giang Dực ở điểm nào, lúc ấy trả lời được, hình như là , có khuyết điểm gì cả, vì thế bị Diệp Tiêu Tiêu khinh bỉ hoàn toàn. Bây giờ có thể trả lời, thích khuôn mặt của , dung mạo tuấn, ngũ quan tinh tế, đường nét ràng, nếu như lòng tìm thêm ưu điểm của , đó chính là vẻ thành thục và ổn trọng, nhưng ưu điểm thứ hai là nhìn vẻ mặt tốt hơn nhìn kiến trúc xây dựng, còn có tự tin người , loại tự tin này được xây dựng tất cả nền móng, vì thế cho cùng, chỉ vì dung mạo của khá đẹp trai thôi. Ý nghĩ này thành công biến thành sắc nữ mất rồi.

      Hình như Giang Dực nhận ra ánh mắt của , nhanh chóng quay đầu liếc nhìn cái, bốn mắt nhìn nhau, cười cười với , lập tức thu hồi tầm mắt của mình, hề cảm thấy mình nên xuất vẻ mặt lung túng

      Xe lại lái vào đường nào đấy, nhìn qua cách trung tâm thành phố khoảng, nhưng sau ngõ hẽm chật hẹp, dĩ nhiên là từng dãy nhà bé , từng ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ, thậm chí thiếu đèn lồng đỏ được treo ở ngoài cửa, án nến trong đèn ngừng lắc lư, đây mới là cảm giác xuyên . Nhưng, điều làm cho Tô Tử Duyệt hiếu kì phải là vì sao thành phố lại có chỗ như thế này, mà là Giang Dực hết sức quen thuộc với nơi này

      Giang Dực dừng xe , Tô Tử Duyệt nhìn chiếc xe khác, lập tức biết , những nơi như thế này e rằng lại là quán cơm số lượng có hạn. Đúng như dự đoán, Giang Dực mang vào cửa hàng, tên cửa hàng dùng kiểu chữ đặc biệt, chữ cũng biết, kiểu chữ mây bay nước chảy, nét bút ràng, cực kì có nét đẹp nghệ thuật, đáng tiếc biết chữ đó là gì.

      Mà ở hai bên tên cửa hàng có chữ giản thể, dường như để chú thích: cay tê dại
      Tô Tử Duyệt nhìn thấy 5 chữ kia, theo bản năng nhìn về phía Giang Dực, tựa hồ tràn ngập nghi hoặc, ràng muốn ăn những món ăn cay, nhưng lại mang đến nơi này. hoài nghi căn bản nghe lầm lời , Giang Dực phát nghi ngờ của , cúi xuống, nhưng có giải thích

      Phục vụ nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên về phía bọn họ, phục vụ có thể gọi chính xác họ của , suy đoán của được chứng thực, điều này làm hơi mất mác, ngày xưa rất ít ăn những món ăn gia đình. Lúc trước bọn họ cùng nhau ăn cơm, hình như đều do chọn địa điểm, những nơi chọn đồ ăn được phép khó ăn, ngược lại giao thông phải tiện lợi, đồng thời những vùng lân cận đều có bãi đỗ xe.

      Bây giờ nghĩ lại, nên ném cho câu: Tùy

      Phục vụ dẫn họ lên lầu 2, lầu cũng có nhiều người, lầu 2 cũng chỉ có vị trí cực , mà mỗi vị trí đều giống như được bao phủ kĩ lưỡng, mặt là tường, hai mặt đều dùng bụi cây ngăn khoảng cách, mà mặt còn lại dùng tấm rèm tạo thành gian , rèm che phải dùng bằng thủy tinh hay là hạt châu, mà là dùng phiến trúc. Khi có người tiến vào, những phiến trúc va vào nhau tạo ra thanh rất , thanh lớn nhưng giống như tiếng động trong núi sâu vọng lại

      Bàn bên trong gian cũng rất đặc sắc, như hình đa diện, nhưng bố cục tổng thể lại giống hình tròn, mỗi góc cạnh đều được mài bóng loáng. chú ý, bọn họ có gọi món ăn, mà Giang Dực cũng có ý định đó. biết mỗi quán ăn đều có menu rất lớn, đó viết rất nhiều món, menu lớn như vậy làm người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại càng làm cho nhiều người thích hơn, dù sao cũng có chút kinh ngạc nho

      Phục vụ xoay người rời , trong gian hẹp chỉ còn lại 2 người bọn họ, Tô Tử Duyệt nhàng thở ra hơi: “Nơi này đặc biệt, thiết kế cũng rất tinh xảo, thúc đẩy khẩu vị thèm ăn”

      Giang Dực vốn cho là trách mang đến chỗ này, dù sao đồ ăn chỗ này phải là đồ ăn cay mà muốn, nhưng hỏi, cũng định

      “Ừm, ông chủ nhà hàng rất thích phong cách như thế này, , ảo ảo, làm người ta có cảm giác như lạc về thời xa xưa”

      Vừa nghe lời , biết có lẽ rất quen thuộc với ông chủ nơi này, cũng phải, người có thể mở được quán ăn như vậy, sao có thể là vì kiếm tiền, đa phần là muốn thỏa mãn tâm trạng mà thôi, người có thể tùy tâm sở dục * [ làm theo sở thích] gia cảnh nhất định tệ, thành phố Nam Giang lớn lớn, , có thể quen biết nhau cũng là chuyện dễ hiểu

      “Ai, người nào ở trong này xấu tôi?” Người tới nheo nheo mắt, kéo rèm lên, lắc đầu nhìn về phía Giang Dực:

      “Muốn xấu người khác, xin lời sau lưng, cảm ơn”

      “Đó phải là phong cách của tôi” Giang Dực lơ đễnh trả lời

      Người tới cũng để bụng lắm, ánh mắt nhanh chóng dừng ở người Tô Tử Duyệt, quan sát hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:

      “Vừa rồi Mặc Ngôn mới gọi điện thoại cho tôi, cậu vừa mang người đẹp đến tiệm của ta, tôi còn tin… Quả nhiên giống người bình thường a” xong còn lập tức tiến lên, tự giới thiệu với Tô Tử Duyệt

      Tô Tử Duyệt cười cười với đối phương, vừa lễ phép lại vừa khách sáo

      Lúc này, phục vụ bưng đồ ăn lên bàn, người đàn ông ấy người đến mức có ý tốt:

      “Tôi phải gọi điện thoại cho Mặc Ngôn, với cậu ta, cháo của cậu ta giữ được chân người, nên đóng cửa càng sớm càng tốt”

      Giang Dực lắc đầu: “Cho nên cậu có thể rồi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng đến khẩu vị”

      ta giả bộ làm ra dáng vẻ bi thương, nhìn về phía Tô Tử Duyệt thần bí cười cười: “ ta hư hỏng như vậy đấy, tôi cũng so đo với ta”

      Ánh mắt của Giang Dực nhàng quét qua, người đàn ông lập tức bước nhanh bỏ , giống như gọi điện thoại

      Tô Tử Duyệt cảm thấy đối thoại của bọn họ hết sức thú vị: “Người này cũng là bạn học thời cao trung của ?”

      “Tin , mặc dù bọn là bạn học cao trung, nhưng chỉ số IQ hoàn toàn giống nhau”

      Lúc này Tô Tử Duyệt lòng nở nụ cười, nhạc đệm vừa rồi quá xa lạ, được rồi, phá vỡ được bầu khí lạnh lẽo giữa bọn họ. kì có chút bất mãn với nhà hàng này, muốn ăn món cay, tuy rằng mỗi món ăn nhìn qua hết sức mê người, nhưng trong lòng bây giờ chỉ thích mỗi hạt tiêu cay thôi, chẳng qua là, mang đến tiệm cháo, nhiện tại lại đưa đến đây, nếu ra bất mãn chính còn cảm thấy ngượng ngùng

      “Ừm, nhìn ra” phối hợp với

      “Vậy phải cảm ơn hỏa nhãn kim tinh của em rồi”

      Giang Dực vẫn giống như trước đó, có động đũa, đành phải gắp thức ăn. luôn cảm thấy món đậu hủ này rất khó làm, nhất là ở khâu lựa chọn đậu hủ, có thể xào ra món vừa mềm vừa thơm mùi đậu hủ như thế là tuyệt vời

      gắp cục đậu hủ bỏ vào trong miệng, vừa mới cắn ngụm, bất giác mở 2 mắt nhìn về phía Giang Dực. Gia vị của đậu hủ này vừa vừa thanh đạm, thậm chí đậu hủ vẫn duy trì màu sắc ban đầu, trắng đến thể trắng hơn, nhưng vừa mới cắn ngụm, cảm nhận được vị cay nồng, hơn nữa vị cay phải có từ bên ngoài, mà là hương vị tận sâu bên trong. Nhưng món ăn này, nhìn thấy có ớt hay tiêu, chỉ là món rau xào đậu hủ bình thường mà thôi.

      “Đây là món ăn đặc sắc của nơi này, đậu hủ cay” Giang Dực giới thiệu cho :

      có tính chất lừa gạt…”

      Đến ngày nào đó, phát , kì món ăn này rất giống , bề ngoài thanh thanh đạm đạm, chỉ có khi ăn hết mới biết được hương vị như thế nào, nhưng khi đó hối hận kịp. Bởi vì ngoại trừ ăn ra, sâu trong lòng còn có chút kinh ngạc

      “Em rất thích, là kinh ngạc…” Bề ngoài thanh đạm như vậy, nhưng lại có hương vị cay như thế, gắp món ăn khác, phát những món khác đều cay, đều có kinh ngạc chứng tỏ bề ngoài chỉ là loại vật liệu, trước khi ăn, mãi mãi đoán được mùi vị bên trong vật liệu đó.

      nếm thử sao?”

      có phần chờ mong nhìn , làm cho cũng cầm đũa lên, chẳng qua là phần lớn thời gian chỉ nhìn ăn, giống như nhìn ăn, cũng cảm thấy no rồi

      Đồ ăn ngon như vậy làm cảm thấy vui vẻ, bởi vậy nên khẩu vị cũng tăng lên, ăn ít. Thỉnh thoảng, Giang Dực cũng cầm đũa lên ăn vài ngụm rồi buông xuống, tuần hoàn như vậy

      Bữa cơm này mang lại cảm giác tốt, khiến rất hài lòng, nếu như có ngày, bọn họ chia tay ở đây, cũng cảm thấy hoàn mỹ


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :

    Page 1 of 12 1 2 3 4 5 6 → 12 Next >


    Chủ Đề