Không có bữa tiệc nào không tàn tiếng anh

Bài tập điền từ vui sau đây sẽ giúp bạn học thêm 25 tục ngữ tiếng Anh dễ nhớ vì chúng có có cụm từ quen thuộc tương đương trong tiếng Việt.

"Idiom" [thành ngữ] và "Proverb" [tục ngữ] tiếng Anh đóng vai trò quan trọng trong văn nói và viết. "Idiom" là những cụm từ cố định, có nghĩa khác với nghĩa đen của cụm từ. Ví dụ, " to be fed up with" có nghĩa là quá chán nản với điều gì đó. "By the skin of your teeth" có nghĩa là làm điều gì đó suýt thì trượt nhưng cuối cùng vẫn thành công, như trong câu "She passed the test by the skin of her teeth".

Trong khi đó, "proverb" [tục ngữ] là những câu nói ngắn gọn mang ý nghĩa khuyên răn, hướng mọi người cư xử hoặc hành động đúng đắn. Ví dụ:

- Don’t cry over spilled milk [Cái gì đã qua thì nên cho qua]

- Those who live in glass houses shouldn’t throw stones. [Người sống trong nhà kính thì không nên ném đá].

25 tục ngữ tiếng Anh sau đây đều có cụm từ hoặc tục ngữ tương đương trong tiếng Việt. Dựa vào cụm từ tiếng Việt, bạn hãy đoán từ còn thiếu trong các tục ngữ tiếng Anh và điền vào chỗ trống.

“ Tiểu Triệt,thiếp mời ta đã sắp xếp xong..ngươi và Đông Hải nhanh nhanh một chút đi mời đi” Triệt ba hối

Hắn buông điện thoại và thở dài khi nge ba hắn nói.Đông Hải thấy hắn cừ thừ người ra đấy,mi mắt xụp xuống không khỏi cảm thán.Đông Hải bước đến,vỗ vai Hy Triệt

“ Triệt ca,cái gì rồi cũng đâu vào đấy..con đường phía trước chẵng phải ca đã chọn rồi sao.Ca à,chúng ta đi” [Hải Hải của ta xuất hiện rồi *hò hét*]

Phát cũng gần hết số thiếp mời,chỉ còn vài người bạn thân và y – Hàn Canh.Đông Hải nhanh nhảu “ Ca a,phải đối mặt rồi” Nói xong nhét tấm thiệp có 2 chữ Hàn Canh vào tay Hy Triệt rồi chạy biến đi…[ đọi e đi với Hải ]

Hy Triệt thở dài nhắn tin cho Hàn Canh “ Hàn Canh,gặp cậu chỗ cũ…” thở dài Hy Triệt hắn cảm thấy hình như càng ngày hắn thở dài càng nhiều rồi cứ như mấy ông lão sáu mươi,bảy mươi tuổi

Hàn Canh rất nhanh đã xuất hiện.Đợi hắn ngồi xuống đối diện với mình Hy Triệt cười chìa tấm thiếp “ Tôi tới đưa cậu…” Không khí giữa hai người rơi vào trầm mặc,cảm giác bức bách làm Hy Triệt khó chịu,bèn nhanh chóng phá tan không khí

“ Hàn Canh,cậu sống hạnh phúc chứ” lại là câu hỏi ngu ngốc đó rồi cũng sẽ là câu trả lời đó

“ Ân.Hy Triệt cậu cũng sẽ hạnh phúc,phải không ?” Hàn Canh hắn cảm thấy hắn đã hỏi một câu hỏi quá là ngu ngốc.Người ta sắp kết hôn sao lại không hạnh phúc…

“ Tôi sắp hạnh phúc rồi !” Hy Triệt đáp mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ,rồi quay lại nhìn Hàn Canh nghiêm nghiêm túc túc mà nói “ Hàn Canh,chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.Tôi đã từng giận cậu nhưng chưa từng hận,nhưng tôi hận bản thân tôi không thể làm cho cậu hiểu được cái gì gọi là yêu ? Cái gì buông không được tôi cũng phải buông rồi,Hàn Canh rồi cậu sẽ hiểu…” Hy Triệt mỉm cười nụ cười thật sự,nụ cười làm tim Hàn Canh chấn động,vô hồn cho đến khi Hy Triệt rời đi

“ Hy Triệt tôi không hạnh phúc,tôi sắp ly hôn rồi” rồi hắn khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.Đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu giờ ngồi khóc như đứa trẻ.Hắn khóc vì hắn biết lần này hắn biết cái gì gọi là yêu rồi…Giang Khải Đồng cô ta có người khác nên đề nghị ly hôn rồi,hắn cũng nhanh chóng đồng ý nhưng không buồn..hắn biết cô ta không xứng..xinh đẹp nhưng giả dối,mi thanh mục tú đều là giả..[ giờ này mới biết à a =]]]]]]

Hy Triệt đứng từ xa thấy tất cả nhưng Hy Triệt không khóc mà mỉm cười…

Hạnh phúc quả thật rất mong manh..đẹp như pha lê lung linh như cầu vồng và tan nhanh như bọt nước..Cái gì của mình sẽ thuộc về mình không là của mình thì có giành,có níu cũng hoài công.Hạnh phúc cầu không được,buông cũng không được..

Chúng ta đã từng yêu nhau nhưng chúng ta chưa chắc hạnh phúc bên nhau..Đã từng mà Hàn Canh,từng nắm tay nhau,từng hôn nhau,cậu đã từng nói sẽ chăm sóc tôi,đã từng nói cùng tôi đi cho đến già mà..Ít ra cũng còn có đã từng còn hơn là chưa bao giờ.Hồi tưởng lại đoạn quá khứ đó,hạnh phúc đã từng mà.Hy Triệt hắn cảm thấy lục phũ ngũ tạng hắn đều đau đớn [ ta ví dụ gê quá nhưng sao ta giống ngược tỹ quá a ]

Hàn Canh hắn bây giờ hối hận rồi.Hắn muốn có Hy Triệt,muốn đường đường chính chính nắm tay Hy Triệt nhưng muộn rồi.Con người vốn ích kĩ,có thì không biết giữ,mất rồi lại đi tìm.Tuần sau cậu đám cưới tôi nhất định sẽ đến,nhìn cậu vui vẻ.Hàn Canh tôi kiếp này phụ cậu,tôi mong có kiếp sau cậu phải phụ tôi đi…[chỗ này ta hơi xoắn a ] Mở ví nhìn tấm ảnh Hy Triệt cười sáng lạng hắn không khỏi bùi ngùi.Rất nhanh thôi mọi thứ sẽ thay đổi Hy Triệt sẽ là người đàn ông có vợ,có gia đình và những đứa bé xinh đẹp…

Hy Triệt lang thang trên đường hắn sững sờ đứng trước khu vui chơi.Đây là nơi mà hắn cùng Hàn Canh hẹn hò nhau lần đầu tiên.Hắn quay đi trước khi nước mắt lại rơi bất chợt hắn thấy Hàn Canh , hai người họ nhìn nhau mọi vật xung quanh như ngưng đọng,Hy Triệt muốn quay đi nhưng lần này Hàn Canh bước đến bắt chuyện

“ Thật là trùng hợp a”

“ Ân..tôi đi trước” nói rồi bước đi

“Triệt ca,chúng ta đi bệnh viện..” Đông Hải nói tay quơ lấy áo khoác.Mặt Hy Triệt xanh như tàu lá làm Đông Hải sốt cả ruột,bệnh tình ra nông nỗi như vậy mà cứ cố chấp

“ Anh không đi,anh uống thuốc là đỡ rồi” Hy Triệt nằm xuống nhắm mắt ngủ,hắn không muốn Đông Hải phải lo lắng cho hắn nữa

Người hăn cưới là Lý Thy Thy hắn quen cô ấy trong bệnh viên 2 năm trước hắn và cô ấy là cùng một căn bệnh.Lúc ấy vì chuyện Hàn Canh lấy vợ mà hắn sock khiến tim có triệu chứng ngừng đập bệnh tình trở nặng.Hai người họ bị suy tim mãn tính,bắt buộc phải thay tim mới mong khỏe mạnh.. nhưng là 2 người 1 trái tim thì chia làm sao đây.Cuối cùng là hắn nhường trái tim đó cho Thy Thy..Mọi người nói hắn ngốc,Thy Thy cũng nói hắn cực kỳ ngốc..Hắn bèn nghĩ “ Lý Thy Thy kia,tôi mà không ngốc thì cô chết chắc rồi” “ Haha”..nhưng Hy Triệt cũng không biết dựa vào cái gì để mà sống. Bác sĩ Lâm bão thời gian của cậu sắp hết rồi,chậm thì 2,3 năm nhưng nhanh thì 1 năm.Hắn cũng tự biết là sắp đi thật rồi [ đừng đi mà ]

Hy Triệt đứng trước gương ,trên người mặc lễ phục màu đen bên trong áo sơ mi trắng..những loạn tóc xoăn dài trông rất lãng tữ..Triệt mẹ nhìn hắn mà miệng cứ luôn phiên “ Tiểu Triệt,hảo hảo….”

Tại lễ đường

Mọi người đều đền đông đủ,kể cả hắn.Hắn bước đến chào Hy Triệt “ Chúc mừng cậu..Hạnh phúc nhé” nghe hắn nói mà tim Hy Triệt nhưng ngừng đập “ Hàn Canh,cậu là người vô tâm,vô tình” Tim lại đau Hy Triệt hắn biết hắn không xong rồi..không lẽ vì 2 câu nói ấy mà lăn đùng ra..Mỉm cười với Hàn Canh “ Đến là tốt rồi,cảm ơn cậu”

Đứng nhìn Hy Triệt trên lễ đường,bên cạnh là cô dâu xinh đẹp..Hai người họ thật xứng đôi.Bất chợt Hàn Canh hắn đaiu lòng,hắn không muốn mất Hy Triệt,hắn không muốn..cô dâu xinh đẹp bước vào,chú rể anh tuấn kia mỉm cười sáng lạng..mọi người vui vẻ chuc mừng đôi tiên đồng ngọc nữ.Cảnh tượng ấy làm Hàn Canh chóa mắt giống như là tiên cảnh.Hai người họ thật là xứng đôi.Hối hận rồi thật sự hối hận rồi,không khóc nhưng là đau lòng tới cực hạn..Đông Hải bước đến bên hắn mỉm cười bâng quơ “ Biết có ngày nay,ngày ấy sao lại hèn nhát thế” .Câu nói nhẹ nhàng đi vào lòng người rồi đi vào tâm hắn “ Hèn nhát hắn quả thật hèn nhát” Nhìn bóng lưng Đông Hải,hắn mới chợt nhớ ra ngày trước Đông Hải cũng yêu một nam nhân nhưng nam nhân ấy vì Đông Hải mà chết..Lúc ấy Đông Hải hắn rất tuyệt vọng nhưng Hy Triệt đã nói với hắn

“Hải Hải,đừng quá đau buồn,sự hy sinh nào cũng có giá của nó,Hách Tể cái giá của cậu ấy là sinh mệnh còn em là cả đời tương tư,em đã từng hạnh phúc,hãy nhớ lại khoãng thời gian đó mà vui vẻ sống” sao giống nói với Hàn Canh hắn vậy

Hồi tưởng 1 hồi thì lại vì nge cha sứ đọc lời tuyên thệ mà giật mình ,cô dâu xinh đẹp môi mấm mé 3 chữ hạnh phúc “ Con đồng ý”..Chú rể anh tuấn kia cũng vậy “Con đồng ý” yêu thương nhau,bên cạnh nhau đến già….Mất mất thật rồi cậu ta có vợ rồi,đầu hắn xoay mòng mòng…Con người có duyên lắm mới quen nhau,có phận lắm mới là vợ chồng..duyên phân mà se duyên người này nhưng buộc phận với người khác “ Ông trời ông thật là biết đùa”

Chủ Đề