Học cách yêu lại chồng

Em đang buồn lắm các mẹ ạ.


Em lấy chồng khi không yêu chồng em, chỉ là chồng em đến vào đúng giai đoạn em đang khủng hoảng nhiều thứ nên em vớ lấy chồng. Chồng em rất đẹp trai, đào hoa, sát gái [ em lại thích người đẹp] nhưng trình độ thấp, công việc chân tay, thu nhập 7tr/ tháng [ em biết vì làm chung công ty], tính nhiệt tình, cởi mở nhưng ba phải, không có ý chí. Chồng yêu được em như một kỳ tích, vì lúc đó, em có công việc tốt, vị trí tốt, lương tốt, em học trường đại học nổi tiếng, em lại xinh gái, chân dài.


Em là tuýp phụ nữ của gia đình. Lấy chồng xong em toàn tâm toàn ý với chồng, yêu thương chăm sóc chồng thật nhiều, nhà cửa, cơm nước tinh tươm, thu vén chi tiêu, không dám hoang phí vào mỹ phẩm, shopping như trước nữa. Chồng em càng ngày càng đẹp, về nhà với vợ là toàn tâm toàn ý với vợ,đỡ đần vợ mọi việc,lương đưa vợ 2/3, kiếm thêm được đồng nào lại cho thêm vợ. Chuyện xyz 2 vợ chồng đều thỏa mãn. Người ngoài nhìn vào nghĩ 2 vợ chồng em thật đẹp đôi, hòa hợp.


Nhưng trong thâm tâm em luôn không yên ổn, lúc nào cũng bất an. Em bất an vì sự vô tâm của chồng, ở nhà với vợ không sao, ra ngoài gặp nhiều người con gái khác, chồng em cũng quan tâm, chu đáo với người đó kể cả có mặt vợ, chồng biết em không thích nhìn chồng hút thuốc nhưng ngồi với anh em vẫn phì phèo thuốc trước mặt em,hồi em thất nghiệp trưa ở nhà nấu cơm anh ấy cũng không về ăn cơm với em mà ăn ở cty với mọi người, dù công ty anh ấy ngay gần nhà....Toàn những chuyện nhỏ nhặt thôi ạ, nhưng em thấy bất an, lo lắng chồng không toàn tâm toàn ý với gia đình, chồng đẹp thế em lại sợ có ngày chồng léng phéng ngoại tình.


Vợ chồng em cũng cãi nhau to nhiều lần vì những chuyện vặt vãnh này, hai đứa không nhịn nhau,chồng nóng chửi bậy, em không chửi bậy được thì xúc phạm chồng thậm tệ, chồng đã đánh em vài lần.


Vừa rồi vợ chồng em chiến tranh lạnh gần 2 tuần mới làm lành. Ngày làm lành chồng cũng không sốt sắng gì, vẫn đi nhậu với bạn bè, em phải gọi về nhờ đi mua cháo vì em ốm quá mới chịu về, xxx sau 2 tuần cũng không mặn nồng gì cả.Em nhận thấy chồng vẫn sống bình thường trong 2 tuần chiến tranh. Nghĩ thế em lại tủi thân, có vẻ có em hay không có em chồng em cũng không quan trọng.


Em không muốn vỡ cái gia đình nhỏ này nên em quyết định phải thay đổi. Em phải học cách nhịn chồng để tránh xung đột, học cách bớt để ý đến chuyện vặt vãnh của chồng.


Duy có điều em chưa thay đổi được, đó là sự tôn trọng tự hào về chồng. Em không có được điều này vì chồng em kém cỏi làm em xấu hổ không dám giới thiệu với bạn bè. Bao nhiêu năm trời anh ấy làm lao động chân tay, có cơ hội phát triển hơn cũng sợ không dám làm. Đợt vừa rồi em phải chủ động nối liên lạc lại với sếp cũ, nhờ sếp cất nhắc cho chồng một vị trí tốt hơn, có môi trường để thay đổi tư duy, kỹ năng công việc, có cơ hội mở mang hơn. Sếp đồng ý. Em nhỏ nhẹ bảo chồng là em muốn anh ấy phát triển hơn nữa, cố gắng kiếm thêm thu nhập để vun vén nhiều hơn cho gia đình, để em bớt gánh lo về kinh tế. Ấy thế mà chồng cau có, bảo là em khinh thường công việc của anh ấy, coi thường anh ấy. Bản thân em độc lập từ bé, nhà hoàn cảnh tự mình vươn lên, nên em rất dị ứng với những người thiếu ý chí, thiếu nỗ lực. Nhưng mà chồng em lại là người như thế.


Tư duy chồng em kém. Em nói gà thì anh hiểu ra vịt nên em rất chán. Nói nhiều thì thành cãi nhau. Mà không nói thì em ấm ức. Trong lòng lại không phục chồng, không nể chồng nữa nên tình cảm cũng nguội lạnh rồi.Em không thể ly hôn, vì em nghĩ rằng em đã sai lầm khi đến với chồng quá dễ dàng, em phải chịu trách nhiệm cho sai lầm mình gây ra, em không được chia tay cũng lại dễ dàng như thế, còn gia đình họ hàng hai bên nữa, dù trong lòng em muốn dừng lại lắm rồi. Em vẫn còn nhiều cơ hội để có thể bắt đầu một cuộc sống khác dễ thở hơn nhưng lại nghĩ chồng cũng không đến nỗi tệ để em làm thế.


Giờ em phải tập yêu lại chồng để có đủ nhiệt huyết vun vén cho cái gia đình nhỏ này. Em đã bỏ bê nó thời gian này và nó mong manh quá. Nghĩ là như thế nhưng em không có tý phấn khởi nào và cũng không biết phải làm thế nào các mẹ ạ.

Video liên quan

Chủ Đề