Vợ ơi em ở đâu anh sai rồi

Trang Chủ

67 lượt thích / 1823 lượt đọc

Danh sách chương Đọc Truyện

Cô từ lâu đã thầm mến hắn, khi biết được cô và hắn có hôn ước liền không ngại ngần mà chấp thuận. Còn hắn một người lạnh lùng tàn nhẫn, hắn từ khi bị người mà hắn yêu hơn cả bản thân phản bội, thì không còn tin vào phụ nữ lẫn tình yêu. Để rồi khi người phụ nữ kia quay về hắn lại một lần nữa vứt bỏ cô và đứa con chưa kịp chào đời. Cô ra đi để lại cho hắn nỗi căm phẫn tột cùng.Liệu tình cảm hai người sẽ đi về đâu ... Đón xem nhé 💓 Thẩm Yênn❤️

Trần Đình Phong, một trong những người bạn của anh chạy lại đỡ anh, theo sau đó là Bạch Mộ Phàm và Mạc Hi Vũ. Ba người đồng loạt lấy súng ra phòng vệ cũng như bảo vệ cho anh. "Hạ súng xuống." Cô ra lệnh cho thuộc hạ của của mình "Nhưng...hắn ta dám mạo phạm..." "HẠ SÚNG XUỐNG !!" cô trầm mặc xuống, dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua thuộc hạ của mình. Ngay sai đó, đồng loạt súng được bỏ xuống. Cả ba anh cũng hạ súng xuống và ngước nhìn lên người con gái vừa ra lệnh cho những tên kia. "Tại sao lại dừng lại?" Phong tiến lên hỏi cô "Đừng hiểu nhầm ý tôi, tôi không giúp các anh, nói với anh ta là anh ta nhận nhầm người rồi." "Vợ ơi..." Anh nửa say nửa tỉnh ngước lên nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự hi vong "Tôi không phải vợ anh, anh nhận lầm người rồi" "Không! Không! Anh chắc chắn là em, anh có thể không nhận ra vạn vật trên thế giới này, nhưng không có khả năng không nhận ra em được!" "..." Cô im lặng nhưng trong lòng cô đang giằng co. "Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai thật rồi,tha thứ cho anh rồi về với anh có được không?" "Không có khả năng!" Nói rồi cô cất bước đi cùng với Lăng Thiên và Mặc Hiên. "Đừng đi, vợ vợ ơi đừng đi. Đừng rời xa anh nữa mà. Vợ ơi...VỢ ƠI!!!!" anh gào thét thảm thiết, bạn của anh cũng không thể nào tin được đây chính là Lục Minh Thần, người lúc nào cũng kiêu ngạo. "Thần, cậu uống say rồi. Phong, Phàm, Vũ đưa anh ra xe sau khi đánh ngất anh rồi đưa anh về Lục trạch. Cũng cùng lúc này, tại nhà cô...

"Mami mami, người về rồi." Tiểu Bảo chạy

Advertisement

ào lại ôm mẹ mình. "Mấy đứa về rồi à, sao nhìn mặt không được vui thế kia?" Hàn lão gia hỏi cô "Em ấy vừa gặp lại "hắn ta"." Lăng Thiên lên tiếng cho sự im lặng của cô "Cái tên khốn kiếp ấy, hắn vậy mà vẫn còn mặt mũi để xin chị tha thứ nữa" "Con mệt rồi. con lên phòng đây!" Cô uể oải như không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. "Mami mami, con cũng muốn lên ngủ với người, người đợi con với." Tiểu Bảo nhanh chóng chạy lại chỗ cô rồi cùng cô lên cầu thang. Ở trên phòng mình... "Mami, có phải người đã gặp papa không?" "Mami...mami đã gặp ba của con..." Cô né tránh ánh mắt của thằng bé... "Mami, người vẫn không tha thứ cho papa sao?" "Mami...thật sự không biết, con đi ngủ đi, mami tắm xong sẽ ra ngủ với con." "Dạ..." Tiểu Bảo leo lên giường nằm xuống, bé đang nghĩ phải làm sao để mami và papa lại yêu nhau trở lại. Trong suy nghĩ của Tiểu Bảo: - Không thể hiểu nổi, người lớn thật là khó hiểu mà. papa ơi, chặng đường thê nô của người còn dài lắm, haizz...- Ở trong phòng tắm, cô đang xối nước lên người mình trong khi hai hàng nước mắt đang lăn dài. "Em phải làm sao đây? Mỗi lần nhìn thấy anh tim em lại đau thêm một lần em rất yêu anh, rất muốn tha thứ cho anh, nhưng liệu anh có yêu em không hả anh? Hay tất cả chỉ là lời nói suông. Em không biết bản thân có nên tin anh hay không nhưng em lại không thể ngừng nhớ về anh...em phải làm sao đây?....


"Vợ ơi... anh sai rồi... vợ về đi. Anh đói rồi này... vợ về nấu cơm cho anh ăn đi. Bác sĩ bảo anh bị đau dạ dày, không được ăn đồ cay, đồ chua, không được uống rượu. Nhưng vợ không ở bên nhắc nhở anh toàn quên thôi. Quần áo anh bẩn rồi này vợ, anh không biết giặt đâu, vợ về giặt hộ anh đi. Tiểu Minh tròn một tuổi rồi, vợ cho con về đi chơi với anh... Vợ ơi... vợ ơi..."

Vẫn căn phòng đó, vẫn người đàn ông đó, vẫn là những câu độc thoại quen thuộc. Vẫn là anh, người đàn ông ôm tấm ảnh một cô gái độc thoại trong đêm vắng. Rồi khóc.

Anh ở bên ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ là thế cớ sao khi về nhà anh lại trở thành con người hoàn toàn khác. Phải chăng vì cô gái trong tấm ảnh anh ôm hàng đêm?

Cô gái đó là vợ anh. Vợ anh, người mà lần đầu gặp gỡ đã mạnh mẽ cho anh một cái tát. Vợ anh, người nấu anh ăn từng món ăn hấp dẫn hợp vệ sinh. Vợ anh, người đã giặt là phẳng phiu từng bộ quần áo cho anh. Vợ anh, người đã cho anh thứ quý giá nhất đời con gái. Vợ anh, người chỉ biết nghĩ cho người khác, còn bản thân mình thế nào cũng chẳng để tâm. Vợ anh... tốt là thế cớ sao anh chẳng biết trân trọng. Đến lúc mất đi rồi mới thấy quan trọng có phải là đã quá muộn hay không?

Giá như lúc ấy anh không nghe lời người ta nói anh đã không giận vợ mà quan hệ với người yêu cũ. Giá như anh chịu tin lời vợ anh nói có lẽ vợ sẽ không thất vọng về anh. Giá như chiếc ô tô kia đừng lao đến có lẽ vợ con anh sẽ không bỏ anh mà đi. Giá như anh giữ chặt lấy vợ có lẽ vợ sẽ không biến mất. Giá như...
Nếu được một lần trở lại quá khứ, trở lại một năm trước thì hai từ "giá như" sẽ chẳng tồn tại.

Anh hận anh của quá khứ, hận cái thời khắc anh cận kề bên người phụ nữ khác. Quần áo xộc xệch triền miên trên chiếc ghế sofa ở phòng khách.

Tiếng rên rỉ thác loạn, dẫu chưa đi đến bước cuối cùng kia nhưng lại khiến người con gái đứng ở cửa nhìn họ thẫn thỡ đến chết lặng. Tờ giấy khám thai trong tay cô bị vò nát, túi xách rơi xuống đất tạo tiếng vang khiến đôi nam nữ kia chợt giật mình. Đau, tiếng đau cào xé cả tâm can tới vỡ vụn. Giọt nước trong suốt kia từ đâu mà lăn dài, ướt đẫm cả khuôn mặt cô gái ấy. Cô đau lòng chợt chạy vụt đi. Lúc bấy giờ anh mới chợt hoảng hốt, đẩy người đàn bà quấn quýt trên người anh ra rồi chạy vội. Thấy cô  đưa tay vẫy gọi xe, anh vội vàng kéo tay cô lại.

- Ngọc Lan, em muốn đi đâu?

- Bỏ ra!

- Không bỏ, em định đi đâu?

- Tôi nói bỏ ra!

Cô bực bội muốn rút tay ra mà chẳng được. Chẳng phải anh đang cùng người đàn bà khác triền miên anh ơi em à hay sao? Vì cớ gì còn muốn đuổi theo cô?

- Sao anh phải bỏ? Em giận anh vì chuyện ban nãy sao? Thế em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Khi mà em ở qua đêm với thằng khác?

- Xin lỗi, tôi mệt rồi. Niềm tin nơi anh chẳng dành cho tôi vì vậy chúng ta ly hôn đi.

- Ly hôn? Anh không cho phép.

-...

Cô mệt mỏi giật mạnh tay khỏi anh, vừa giật vừa đẩy khiến anh rời xa cô. Vô tình thôi, chân cô  bước hụt ra sau khiến cả thân thể ngã ra đường.

Có chiếc xe chạy tới vội vã chẳng phanh kịp. Tiếng va chạm nặng nề hất bay cô đi. Máu đỏ lan rộng, anb sững sờ chạy đến.Nước mắt anh... chảy dài.Anh la hét trong tuyệt vọng.Vợ anh, đôi mắt nhắm nghiền. Máu nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng. Vợ anh sắp bỏ anh mà đi.Anh phải làm sao đây?

...

Anh thẫn thờ ngồi trước phòng bệnh. Mẹ anh đánh chửi anh anh chẳng bận tâm. Thứ anh đang đợi chính là vợ. Vợ anh không biết như thế nào rồi. Chắc vợ anh đau lắm nhỉ? Anh đã sai. Khi chẳng tin vợ.
Bác sĩ bước ra. Mọi người hốt hoảng vây quanh.

- Bác sĩ , con gái tôi sao rồi?

- Bác sĩ, vợ tôi...

- Mọi người phải chuẩn bị kĩ tâm lý. Bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng khiến đứa con trong bụng không giữ được nữa. Hơn nữa tình trạng cô ấy rất xấu, có thể phải sống thực vật cả đời.

Bác sĩ là đang nói đùa sao. Vợ anh có thai, anh không hề biết.Thẫn thờ nhìn vào phòng bệnh, anh thì thầm: "Vợ ơi, có phải anh đã sai rồi không?"

...

Quá khứ lầm lỡ luôn là thứ anh chẳng muốn có.

Nhưng không có quá khứ làm sao có tương lai và hiện tại đây.
" Vợ này, em không về, hay anh đến tìm em và con nhỉ? Anh nhớ vợ lắm vợ về với anh đi."

Cảm giác không có vợ ở bên thật chán. Có vợ ở bên, vợ mát xa mỗi khi mệt mỏi. Có vợ ở bên, vợ nấu ăn chờ anh về. Có vợ ở bên, vợ đi dạo cùng anh.Có vợ tốt vậy cớ sao anh chẳng biết trân trọng. Lái chiếc xe màu đen dạo quanh con phố vắng, anh cười buồn. Giá như vợ anh vẫn ở đây thì tốt quá.Bất chợt bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lọt vào tầm mắt anh. Cô gái ấy rất giống vợ anh.

Dừng chiếc xe lại ven đường anh chạy lại phía cô gái đang lau mặt cho một cậu bé đánh giày.

- Ngọc Lan, là em sao?

- Anh gọi tôi?

Cô vờ tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Tôi với anh đã từng quen nhau à?

Kỳ thực không phải cô không nhớ, chẳng qua nỗi đau trong lòng cô quá lớn nên chẳng muốn tha thứ cho người đàn ông trước mặt này.

- Em là vợ anh mà!

- Xin lỗi, chắc có lẽ anh nhận nhầm rồi!

- Anh không nhận nhầm, em là vợ anh là Bùi Ngọc Lan. Cô gái năm lần bảy lượt dày vò theo đuổi anh, hại anh ghen tuông mù quáng, hại anh đau lòng suy sụp cả một thời gian dài.

Anh từ mẹ cô biết được năm đó cô được đưa sang Anh chữa trị. Rất may là cô đã tỉnh. Nhưng điều làm mẹ cô ngạc nhiên là câu đầu tiên mà cô nói lại là : "Mẹ, cục cưng đi rồi sao?" . Cô không khóc, không nháo cứ thế lặng im nhìn mọi người. Bác sĩ có nói. Cô tuy bị chấn thương vùng não nhưng chỉ chấn thương nhẹ nên không bị mất trí nhớ. Chỉ có điều cô bị sảy thai khi tai nạn nên sau này rất khó có thai.
Những thứ anh nghe được từ mẹ cô làm anh khó chịu, như có gai khoét đi một phần thịt trên người. Vợ anh khi chắc đau lắm nhỉ? Anh là thằng chồng khốn nạn nhất vợ nhỉ? Vợ đau, anh chẳng làm được gì cho vợ. Vợ đau, anh chẳng ở bên chăm sóc.

Đã thế khi gặp cô rồi, dẫu có bày ra cả trăm cả ngàn lý do, cô cũng chẳng chịu tin anh lấy một lần.

- Bùi Ngọc Lan, em nghe cho rõ đây. Giấy ly hôn chúng ta chưa kí, trên luật phát thì em vẫn là vợ của anh. Nếu em không chịu theo anh về, anh sẽ dọn tới chỗ em ở.

Mềm không được thì anh dùng cứng. Mỗi tội dường như âm lượng của anh hơi to nên đổi lại khá nhiều ánh nhìn trêu chọc của người qua đường. Đến cả cô khuôn mặt cũng chợt ửng đỏ, vội vàng chạy lại bịt lấy miệng của anh thì thầm gắt:

- Anh có bị điên không hả? Đây là đường lớn đó!

- Có điên mới là chồng em!

Anh nhân cơ hội vàng ôm chặt lấy cô. Mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn nhất quyết bế cô lên xe của mình.

- Chúng ta về nhà tôi nào, đừng giận anh nữa nhé vợ?

- Bỏ tôi ra, tôi không phải vợ anh.

- Em nói không tính, có luật pháp là có tất cả.

Anh độc tài như thế đấy, anh dù sao đi chăng nữa thì cũng đã mất vợ một lần rồi. Anh chẳng muốn phải mất vợ thêm lần nào nữa. Một lần cũng không!

Video liên quan

Chủ Đề