Chân ái bất khả cầu là gì

Bởi Tuệ Sỹ, Võ Quang Nhân, Thich Thanh An, Thích Tâm Nhãn, Pháp Hiền cư sỹ, Hạnh Viên, Huỳnh Kim Quang, Nguyên Giác, Quốc Bảo, Phan Tấn Hải, Tiểu Lục Thần Phong, Hoàng Long, Huongtich Books

Giới thiệu về cuốn sách này

Đang tải Player đọc truyện...

2: Quen để rồi quên  Người ta thường bảo, lãng quên cũng là một dạng thức của hạnh phúc. Bởi chỉ khi chúng ta chấp nhận buông tay với quá khứ và cam tâm tình nguyện bước tới phía trước không một lần ngoảnh lại phía sau, thì khi ấy, hạnh phúc mới thực sự mỉm cười. Cũ đi mới tới. Đạo lý đơn giản đó, âu là ai lớn rồi cũng phải hiểu.Nhưng có thật sự đúng là vậy không?Tôi và người thương chia tay. Như bao câu chuyện xốc nổi của tuổi trẻ. Lý do chẳng có gì to tát ngoại trừ hai chữ "giận nhau". Chỉ vậy thôi. Là buông tay, là từ bỏ, là nhân danh "trả tự do cho nhau" để mỗi đứa rời đi về những khung trời khác.Và quên-như-chưa-bao-giờ-quen.Đôi lúc giật mình trong một sát-na mỏng manh giao nhau của quên - nhớ chập chùng, tôi tự hỏi: Vậy rốt cục những người yêu nhau gặp nhau, quen nhau, thương nhau để làm gì, khi mà tất cả rồi cũng quy về một chữ duy nhất là "Quên"?Nếu duyên số đã buộc chúng ta phải chia rời, thì ngay từ đầu, tại sao cũng chính duyên số dẫn lối cho tụi mình biết tới nhau?Chẳng phải là một sự hoài công và uổng phí tơ hồng hay sao?Và chưa kể còn rất... chóng mặt! Vì chúng ta cứ phải quanh đi quẩn lại trong cái vòng tròn khép kín điểm đầu điểm cuối giống hệt nhau: Quen rồi Quên, Thương rồi Lạ, mới đó còn thân gần mà bước thêm một bước là người dưng nước lã, thiết tha trở thành xót xa.Như thể phận sự chúng ta trong tình yêu này chỉ gói gọn nhiêu đó. Có cưỡng cầu cũng chẳng thế níu dài một tình cảm đã được định sẵn chỉ ngắn ngủi vừa một bàn tay.Thế là hết Quen.Và chuyển sang Quên.Nhưng liệu có hạnh phúc hơn như người ta vẫn nói? Hay cuối cùng, lãng quên cũng là một thứ hư cấu hão huyền? Ai cũng huênh hoang nói tới bằng giọng điệu cao ngạo đinh ninh, nhưng thực chất, chưa từng có người chứng kiến tận mắt cái gọi là "lãng quên".Vì thật ra, làm gì có thể quên?! Làm gì có thể hạnh phúc hơn nếu như cái người-từng-quen kia vẫn luôn là một phần đời không thể thoái thác của chính mình?!Chẳng có khái niệm quên nhau. Chỉ có khái niệm gặp lại nhau mà không còn cảm thấy đau lòng.Nên là xin đừng đổ lỗi cho "chữ Quen liền với chữ Quên một vần". Đừng bắt em phải quên một người từng thương, cũng như đừng bắt anh phải quen một người mới khác để quên đi một ai đó cũ xưa.Tình cảm, không bao giờ có thể lý giải và phân tách rạch ròi. Là nhớ hay quên? Là ngày cũ hay phía mới? Là giả ý hay chân tình? Chúng ta đều khó lòng thấu hết.Chỉ khi trải qua trọn vẹn thăng trầm phức cảm của những người yêu nhau, chúng ta mới biết đâu thật là bình yên cho lòng mình nương náu, và đâu là bình địa cho tim yêu chẳng thể quay đầu hồi sinh.Và dẫu kết quả ra sao, mong rằng chúng ta cũng không phải chua chát thở dài "Quen chi rồi Quên?". Bởi dù có quen có quên, có yêu thương lầm đường hay chẳng tròn duyên nợ thì ít nhiều, chẳng phải chúng ta vẫn-đã-từng-được-yêu đó sao?Vậy nên hãy cứ an nhủ lòng, lãng quên cũng là một trạng thái của hạnh phúc và cô đơn biết đâu lại là dạng thức cuối cùng của sự viên mãn.Thôi đừng yêu nữa! Buồn tênh...Chữ Quen liền với chữ Quên một vần.

Nhiều người thường không tin vào tình yêu. Đa số họ cho rằng, để tìm được một mối quan hệ, ở cùng người thực sự yêu thương mình là điều vô cùng khó khăn. Cuộc đời vô thường, tình yêu nảy sinh rồi chợt tắt, người đến rồi đi, chẳng có gì là mãi mãi. Sự tổn thương, giả dối hay thất bại trong tình yêu khiến nhiều người không còn tha thiết với tình yêu cũng như các mối quan hệ. Đó là lý do mà hai tiếng chân ái không còn thực sự đáng tin hay đáng hy vọng nữa.

Thế nhưng, nếu mãi bi quan hay có cái nhìn tiêu cực về tình yêu, bạn sẽ chẳng thế tìm được hạnh phúc thực sự. Các mối quan hệ dù có đem đến nhiều thương tổn nhưng đồng thời cũng khiến bạn rút ra ít nhiều kinh nghiệm.

Tùy vào hành động, cách ứng xử và thái độ của cả hai mà bạn có thể quyết định được mối quan hệ này có nên tiếp tục hay không. Thực ra, sự khác biệt giữa mối quan hệ tạm bợ và “chân ái” là rất lớn. Chỉ cần để tâm, bạn sẽ biết được giữa bạn và đối phương có phải là thứ duyên “định mệnh” hay không. Nếu là tình yêu thực sự, cả hai sẽ có những dấu hiệu sau:

Là chính mình

Chỉ khi là chính mình, bạn mới thực sự hạnh phúc. Một người đàn ông yêu bạn sẽ không bắt ép bạn phải làm điều này hay điều kia. Ngược lại, anh ta luôn muốn bạn là chính bạn, làm những điều bạn thích và cảm thấy thoải mái. Mối quan hệ thực sự chính là việc cả hai yêu và hiểu chính con người đối phương. Dù đó là ưu hay khuyết điểm thì cả bạn và người kia cũng có thể chấp nhận, dung thứ và hạnh phúc vì nó.

Trách nhiệm

Tình yêu thực sự đi liền với trách nhiệm và niềm tin. Chỉ khi cả hai tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau, mối quan hệ của bạn mới hạnh phúc và gắn bó lâu dài. Một người có trách nhiệm là người có ý thức về giá trị của bản thân cũng như người ở cạnh mình, là người trung thực và sẵn sàng chấp nhận lỗi lầm của bản thân. Đồng thời, việc cả hai tin tưởng nhau khiến tình yêu của bạn như keo sơn gắn chặt. Tin tưởng và tôn trọng người yêu chính là tiền đề tạo nên hạnh phúc.

Không ghen tuông

Như đã nói, tin tưởng và tôn trọng đối phương là điều quan trọng trong một mối quan hệ. Yêu thương ai đó không phải là việc bạn hằng ngày đều gọi cho người ấy để hỏi rằng họ đi đâu, làm gì, với ai… Ngược lại, yêu thương một người chính là tôn trọng và tin tưởng họ. Thay vì giận hờn, đa nghi, bạn có thể tự tập cách cho cả hai thời gian cũng như không gian riêng và không quá ràng buộc nhau. Khi đối phương cảm thấy được tin tưởng cũng như được tôn trọng, họ sẽ không bao giờ lừa dối hay phản bội bạn.

Tự nhiên

Điều này đồng nghĩa với việc bạn được tự do là chính mình trong chuyện tình yêu của bạn. Hai người có thể thoải mái chia sẻ, tâm sự với nhau như những người bạn tri kỷ. Hoặc giả, cả hai cũng có thể bộc lộ những tật xấu hay nhược điểm của mình cho đối phương. Cảm giác thoải mái và tự nhiên chỉ xảy ra khi cả hai nghĩ rằng đối phương chính là mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình.

Cùng hoàn thiện

Khi yêu, ai cũng muốn bản thân trở nên hoàn thiện hơn trong mắt người mình yêu. Thay vì cố gắng làm những điều quá sức mình, những người yêu nhau thực sự luôn tìm cách hoàn thiện cùng nhau. Điều đó có nghĩa là cả hai cùng giúp đỡ và sửa chữa những lỗi lầm của đối phương, cùng nhau tốt hơn, cùng nhau vui vẻ và cùng nhau hạnh phúc. Việc giúp nhau trở nên tốt hơn tạo cảm giác thoải mái cùng với sự biết ơn. Biết ơn vì nhờ người đó, bạn mới có thể hoàn thiện và tốt hơn như vậy.

Xem thêm

Sở hữu hạnh phúc đích thực với 15 lựa chọn giản đơn trong cuộc sống

Đàn ông không thích gì ở phụ nữ khi yêu?

Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!

Cỏ nhà bên lúc nào cũng xanh hơn. Người dưng phía bên kia đường lúc nào cũng khó quên hơn…

Thế nên, chúng ta cứ đôi lần chểnh mảng quên mất bờ cỏ của riêng mình và làn đường an toàn của bản thân, để lạc bước đi xa, bỏ qua những giá trị thật gần.
Mà thôi, dừng lại đi, không thì trên con đường si mê ấy, càng đi càng xa, càng băng qua phía của người ta, càng dễ bị ngộ nhận vào thứ say nắng chóng vánh ấy. Đến khi giáp mặt, mới biết mình chỉ đang tự yêu nhầm một ảo ảnh.

Giống như chúng ta thường dễ ngộ nhận rồi mê mẩn thứ ánh sáng lảng bảng nhạt nhòa sau ô kính xe mỗi khi trời mưa. Nhưng thử đưa tay lau khô những giọt nước đọng trên kính, cái khung cảnh cổ tích kia hiện nguyên hình là mớ hỗn độn ánh sáng tán sắc, chói mắt lóa màu. Đố mà dám nhìn lâu!

Bởi, hãy để mọi thứ đúng bản chất thật, chứ đừng tô vẽ hay đặt lên đó lăng kính mơ mộng viển vông. Tình yêu cũng vậy, càng lãng đãng mơ hồ lúc mờ lúc tỏ thì lại càng phù phiếm và dễ nhạt nhanh.

Giữa đong đưa phù phiếm và sự chân thành của trái tim, chỉ cách nhau một làn đường. Băng qua hay đứng lại, không phải do say nắng – xỉn mưa làm yêu sai một ai đó, mà là do tự lòng mình phải biết đâu là cám dỗ, đâu là bến bờ. Làm sao cho khỏi lạc đường và lạc lòng?

Câu trả lời thật ra đơn giản lắm. Hãy cứ bước đi và vấp ngã.

Có những lúc trên con đường hun hút của sự mù quáng nhân danh “tình yêu”, sẽ có một người thình lình rẽ ngang và gạt chân khiến bạn vấp ngã, trật khớp sái gân. Và bạn biết không, đó mới chính là người bạn cần phải trân trọng, chứ không phải bóng hình ảo ảnh tít tắp phía cuối đường chẳng biết là vực sâu hay hố sụp phía trước. Cho nên, hãy cảm ơn những lần vấp ngã!

Vả lại, đâu chỉ có vấp ngã, mà sau bất cứ chuyện gì xảy ra, khi chúng ta đã bước qua đều sẽ là một bài học đáng giá. Cứ sau mỗi một nhịp thở, bạn sẽ thấy mình chín chắn hơn. Sau mỗi lần tổn thương, bạn lại học thêm cách để yêu thương trọn vẹn.

Hoặc sau một cơn mưa, sau một lời hứa, sau một câu hỏi han vỏn vẹn đôi ba từ, con người ta tự khắc nhận ra: Sau tất cả những gì đã cùng nhau trải qua, có thật sự là chân tình? Người bỗng chốc là dưng, bạn bè chuyển thân sang thù, anh em chuyển thương sang giận, chị em chuyển gần sang xa…

Rồi cũng đến lúc bạn ngồi thất thần sau song cửa chiều mưa, thấy mây gom nắng chuyển ngày sang đêm và nhận ra sau cơn mưa này, trời chẳng sáng ra là mấy. Sau một mối quan hệ dù xã giao hời hợt, dù gắn bó thiết tha, cuối cùng mới nhận ra “Chân ái bất khả cầu”!

Thế đấy, sau cơn mưa và vấp ngã, bạn hiểu được nhiều điều. Nhưng trên cả, bạn hiểu ra có những người-quen-thành-lạ bước qua đời mình như mưa trôi tuột kẽ tay, cố hứng giữ lại thì cũng sẽ hong khô và ráo hoảnh theo gió trời. Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Video liên quan

Chủ Đề