Ống bóp nhỏ giọt mua ở đâu Thành Đô, Tứ Xuyên

Editor: Chi Chi

***

Trên đồng cỏ, báo sư tử [1] chậm rãi đến gần bầy hươu đỏ [2], chính thức tiến vào ống kính tiêu cự dài của máy ảnh.

Trái tim Lộc Minh đập rộn lên.

Cô ngừng thở, nhìn chằm chằm vào ống kính, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy từ trên trán xuống dọc theo khóe mắt lăn qua má.

Cô không bận tâm đến chuyện lau đi, từng giọt mồ hôi nhỏ thẳng xuống đồng cỏ.

Lộc Minh đã nấp ở đây gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.

Cô thầm nói với mình: Từ giây phút này, tuyệt đối không được để ống kính bị chệch khỏi báo sư tử.

Báo sư tử chỉ còn cách bầy hươu đỏ tầm 40 mét thì nằm sấp xuống, nó cuộn mình giống như một cái lò xo bị ép đến cực hạn.

Bầy hươu đỏ vẫn bình tĩnh ăn cỏ, chẳng hề hay sống chết đang cận kề trước mắt.

Trời vừa sang thu, Vườn quốc gia núi Rocky [3] ở Canada hoàn toàn tĩnh lặng. Lộc Minh gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Trên màn hình, báo sư tử đột nhiên chồm về trước, mở cái miệng to như chậu máu ra, lao về phía con mồi nhanh như chớp, cùng lúc đó Lộc Minh nhấn màn trập [4].

Máy ảnh DSLR [5] tốc độ cao phát ra tiếng tách tách, dùng tốc độ chụp mười tấm một giây chụp lại cảnh tượng báo sư tử truy sát bầy hươu đỏ kinh hoàng.

Lộc Minh tiếp tục nằm sấp bất động, nhìn cảnh tượng truy đuổi hoang dã của đạo diễn thiên nhiên trong màn hình.

Bầy hươu đỏ chạy trốn tứ phía, trong đó có một con kém may mắn đã trở thành mồi của báo sư tử.

Không lâu sau trong màn hình chỉ còn lại báo sư tử, nó dõi mắt nhìn đường chân trời phía xa xa, dường như đang suy tư điều gì đó. Nó đứng im một lát rồi ngậm con mồi, quay người rời khỏi tầm ngắm của ống kính, cuối cùng biến mất.

Xung quanh khôi phục vẻ yên tĩnh, phảng phất như khi nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu, cuối tầm mắt là một vùng cao nguyên núi tuyết.

Dãy núi trần trụi, núi đá lởm chởm giống như núi băng, trải qua sự cắt gọt của thời gian biến thành một tác phẩm nghệ thuật.

Ánh nắng vàng lấp lánh, bầu trời xanh thẳm, núi tuyết trùng điệp, rừng cây lá kim, hồ băng… Bức tranh phong cảnh dãy núi Rocky chấn động lòng người dần hiện lên rõ nét.

Lộc Minh nhìn đến mất hồn.

Chiếc điện thoại nằm im trong túi quần jean hồi lâu đột nhiên rung rung.

Cô lấy điện thoại ra, vừa ấn phím nhận cuộc gọi, thì trong điện thoại vang lên tiếng gào tựa sấm sét.

“Lộc Minh, cậu lại không nhận điện thoại của bà đây! Cậu có tin tớ tung ảnh khỏa thân của cậu ra không?!”

“Nói chuyện chính.”

Lộc Minh dùng mặt và bả vai kẹp điện thoại, tháo máy ánh ra khỏi giá ba chân, vừa nghe điện thoại vừa lướt xem hình mới chụp.

Người gọi đến là Chu Địch, bạn thân kiêm người đại diện của cô.

“Có hai tin, một tốt một xấu, cậu muốn nghe tin tốt hay xấu trước?”

“Xấu.”

“Ờ, vậy tớ nói tin kia trước.”

“…” Thế cậu còn hỏi tớ làm gì?

Lộc Minh lười phí nước bọt với cô ấy, cô tập trung vào mấy bức ảnh, hàng mày nhíu lại, ngón cái liên tục bấm nút xóa.

“Tin tốt đó là cậu lại được thưởng, giải thưởng lớn của Hiệp Hội Nhiếp Ảnh Thiên Nhiên Nước Mỹ. Đây là một trong những cuộc thi nhiếp ảnh về động vật hoang dã phạm vi toàn thế giới có sức ảnh hưởng nhất ở quốc tế, đúng là đáng mừng.”

“Tác phẩm nào?”

Lộc Minh có dự cảm chẳng lành, cô ngừng xóa hình, buông máy ảnh xuống, tay siết chặt điện thoại.

“Bạn yêu, bao giờ bạn về?” Mới vài phút trước người phụ nữ này còn dữ như cọp cái, thế mà mà lúc này giọng nói lại trở nên õng ẹo.

“Tin xấu là gì?”

“Thì là con cún con bám dai như đỉa kia.”

“Tớ bất tài không nhận được, cậu tự cầu may đi.”

Lộc Minh chống tay xuống đất đứng dậy, hai chân cô run run, không thể nào chịu được lực, đành quỳ một gối xuống tấm khăn trải trên mặt đất. Tay cầm điện thoại chống trên đầu gối, cô giơ một tay ra xoa bóp bắp chân, cô đi ủng da đến đầu gối nên khá rắn, xoa bóp rất tốn sức.

“Chu Địch, tớ cảnh cáo cậu, không được mang tấm hình lõa thể kia của tớ đi dự thi.”

“Ồ, cậu thật sự có hình lõa thể hả? Ở đâu thế? Sao tớ chưa thấy bao giờ?” Chu Địch trêu cô.

“Cậu biết rõ còn cố hỏi.”

“Tớ không dám hứa chắc, trừ phi chiều cậu đến đại lộ rừng phong ôm con cún nhỏ Trình Tử Đào kia về nhà. Đàn ông ấy mà, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, cậu nên thay đổi khẩu vị đi, đừng nhớ nhung người đàn ông giống như báo tuyết kia mãi.”

“…” Lộc Minh cúp máy luôn, ném điện thoại vào trong túi.

Bồn chồn.

Cảm giác đáng sợ quen thuộc này lại kéo đến.

Cô bắt đầu bồn chồn từ ba tháng trước, một Tổ chức Bảo vệ Động vật hoang dã mời cô cùng về Trung Quốc, chụp ảnh về chủ đề báo tuyết.

Đi hay không là cả một vấn đề.

Mỗi một nhiếp ảnh gia chụp động vật hoang dã đều có tiềm chất “không muốn sống”, bây giờ Lộc Minh cũng không ngoại lệ.

Cô từng đến thảo nguyên rộng lớn ở Đông Phi, tận mắt nhìn thấy báo săn [6] – động vật có vú chạy nhanh nhất trên mặt đất đuổi theo săn linh dương Thomson [7], một loài cũng nổi tiếng về tốc độ chạy.

Cô cũng từng đến Châu Úc, quay chụp những giống loài đặc biệt chỉ có ở đây do vị trí tách biệt với những châu lục khác như chuột túi, chim đinh viên, vẹt Rosella đỏ [8].

Duy chỉ có báo tuyết [10] chiếm núi làm vua, trở thành kẻ thống trị cao nguyên núi tuyết, cũng sinh ra ở Trung Quốc giống cô. Đó là nơi cô mê đắm, muốn quay lại chụp động vật hoang dã nhất nhưng mãi không có dũng cảm quay về.

Lộc Minh ngồi xuống, hai tay xoa bóp một bên chân, hít sâu liên tục, cô gạt bỏ mọi lo lắng, nghĩ xem tiếp theo sẽ đi đâu.

Xoa bóp một lúc lâu chân không còn tê nữa, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhét vào ba lô lớn mang theo bên mình, cuối cùng kéo áo tấm khăn trải trên mặt đất lên.

Hai tay cô giữ hai góc khăn, dùng sức giũ vài lần để vụn cỏ rơi xuống, sau đó khoác thẳng lên người.

Cô gỡ cái xiên trên đầu xuống, xõa búi tóc lúc trước búi đại để tiện chụp ảnh ra, dùng ngón tay làm lược, chải vuốt mái tóc dài rồi dậm chân, gõ cho đất bụi bám ở đế giày bung ra.

Cô phải chỉnh trang lại để tránh đi trên đường cái, có người xem cô như bang chủ Cái Bang, chủ động cho cô tiền.

Gió lạnh thổi qua, Lộc Minh khoác khăn che kín người, dù cô chẳng hề thấy lạnh.

Vancouver là thành phố đứng đầu trong 10 thành phố đáng sống nhất, phong cảnh như tranh, khí hậu mát mẻ nhưng cô đã quen mang theo khăn choàng, có lẽ vì nó có thể làm nệm, làm áo khoác, hoặc cũng có lẽ bởi vì… Cô kịp thời dừng những suy nghĩ mà nếu không cẩn thận sẽ lan tràn như nước.

Chỉnh trang xong cô siết chặt hai đầu khăn choàng, một tay xách ba lô, bước nhanh rời khỏi bụi cỏ ẩn núp.

Lộc Minh trở lại xe, đặt ba lô ở ghế phụ rồi khởi động xe.

Thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn cái ba lô bên cạnh, cô thường xuyên có xúc động muốn phanh xe lại, rút điện thoại để trong túi ra xem tấm hình đạt giải thưởng kia, nhưng rồi lại cố gắng kiềm chế.

Hai tay Lộc Minh siết chặt tay lái, quay đầu nhìn phía trước, dùng sức giẫm chân ga.

Xe việt dã phi nhanh trên đường rừng không người, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, từ từ hợp thành đường thẳng, cuối cùng hóa thành biển rừng mênh mông xanh biếc. Chiếc xe giống như một con thuyền đang rẽ sóng tiến lên.

Lộc Minh lái xe trở lại chung cư, trước khi lên lầu cô đi siêu thị của một người Hoa ở gần đó mua sắm.

Cô vừa bước vào đọc hướng dẫn mua hàng thì cô bé da đen đã trốn ngay vào nhà kho.

Lộc Minh hơi xấu hổ, cô bé này bị người mắc chứng phân vân của khách hàng là cô dọa sợ.

Ông chủ là một ông chú trung niên người Tứ Xuyên, đang ngồi ở quầy thu ngân xem máy tính, bỗng cảm thán: “Làm cái gì thế? Lại cháy rừng nữa, chuyện này gây thiệt hại cho nhà nước biết bao nhiêu.”

Mỗi lần Lộc Minh nghe ông nói “làm cái gì thế*”, cô lại nghe như là “móng vuốt*”.

Phát âm của cụm “Làm cái gì?” trong tiếng Trung là Zuò sházi, còn của từ “móng vuốt” là zhuǎzi. Do cách phát âm của ông chú này nên Lộc Minh hiểu nhầm.

Cô đứng trước quầy thu ngân, đưa danh sách đã liệt kê sẵn cho ông ấy, để ông ấy trực tiếp đóng gói, đây là cách mua sắm tránh phải lựa chọn của cô.

“Chú đang nói ở đâu thế?”

“Ngọc Luân Hà ở phía Tây Trung Quốc, là một thị trấn nhỏ toàn rừng nằm giữa Thanh Hải [11], Tây Tạng [12] và Tứ Xuyên [13].”

Lộc Minh không lạ gì mấy địa danh này, đây là một trong những địa phương mà tổ nghiên cứu báo tuyết của Tổ chức Bảo vệ Động vật hoang dã Quốc tế muốn đến, mời cô đi cùng quay chụp báo tuyết.

Ông chủ cầm lấy danh sách, dùng tiếng Anh hét lên với cô bé da đen trốn trong kho, bảo cô bé đi tìm đồ.

Đồ vật Lộc Minh muốn mua nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ, nhưng cuối cùng vẫn bị kẹt ở vật dụng giặt quần áo.

Ông chủ hỏi cô lấy bột giặt hay nước giặt, đồng thời giải thích cặn kẽ ưu khuyết điểm của cả hai.

“Lấy bột giặt đi, giặt sạch hơn.” Lộc Minh nghĩ mình thường xuyên đi chụp hình dã ngoại nên quần áo cũng bẩn hơn, bột giặt sẽ phù hợp hơn.

Cô bé da đen lấy bột giặt ra.

“Hay là lấy nước giặt đi, tẩy trắng dễ hơn.” Lộc Minh không nhìn mặt của cô bé da đen.

Cô bé da đen mang nước giặt ra, chuẩn bị cất bột giặt.

“Chờ một chút, chị vẫn muốn bột giặt.” Cô đột nhiên cảm thấy, giặt quần áo sạch sẽ quan trọng hơn.

Bột giặt và nước giặt được đặt trên quầy thu ngân, Lộc Minh nhìn trái nhìn phải, cô vẫn chưa quyết định được.

“Được rồi, lấy cả đi.”

Cô bé da đen tức giận đến nỗi trợn mắt thở mạnh, lại trốn vào nhà kho.

Ông chú Tứ Xuyên cười to không ngớt, ông bỏ cả bột giặt và nước giặt vào túi đựng bảo vệ môi trường.

Lộc Minh thanh toán xong, xách túi đồ đi thẳng về nhà trọ.

Nhà trọ có hai phòng ngủ một phòng khách, tông màu trắng đen là chủ đạo, phong cách thiết kế cực kỳ giản lược. Lộc Minh ở một phòng còn một phòng cô dùng làm phòng tối để rửa ảnh, nhà bếp bị bỏ hoang.

Tắm rửa xong cô ném quần áo bẩn vào máy giặt, nên dùng bột giặt hay nước giặt đây?

Xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cô dùng một nửa bột giặt, một nửa nước giặt để giặt quần áo.

Chuyện nhỏ nhặt này khá dễ giải quyết, thế còn chuyện lớn thì giải quyết thế nào đây?

Lộc Minh quấn khăn quanh người, bên trong không mặc quần áo ngồi ở trên giường, trước mặt là một cái laptop đang mở hai trang liệt kê mười lý do.

Bên trái là đi, bên phải là không đi.

Trong tay cô là bản đồ Trung Quốc, cô cầm kính lúp soi cẩn thận hồi lâu, cuối cùng ở dưới trang ghi lý do đi tăng thêm một gạch đầu dòng:

Ngọc Luân Hà cách núi Côn Lôn [14] rất xa, khả năng gặp lại nhau không lớn.

Cô nhanh chóng gõ câu này vào trang “đi”.

Cuối cùng cũng đưa ra quyết định, Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Một giây sau, cô chợt nghĩ Ngọc Luân Hà và núi Côn Lôn đều ở phía Tây Trung Quốc, có thể xa đến mức nào?

Trong nháy mắt Lộc Minh lại bồn chồn, cô vội vàng đóng laptop lại rồi ném sang một bên. Cô nhảy xuống giường, mở máy ảnh lên sau đó đi vào phòng tối.

Trong phòng u ám, trên dây phơi treo ngổn ngang lộn xộn các loại hình chụp động vật hoang dã.

Cô lấy cuộn phim ra bắt đầu rửa ảnh.

Ảnh báo sư tử săn hươu đỏ đã hóa giải chút bồn chồn trong cô, nhưng nó lại dấy lên vấn đề mới.

Báo sư tử không phải báo tuyết.

Cô như bị ma quỷ xui khiến bước đến trước một tấm hình, cẩn thận xem kỹ từng chi tiết nhỏ trên tấm ảnh.

Người đàn ông trong bức ảnh xoay lưng về phía ống kính.

Phía xa là cao nguyên núi tuyết, dưới chân anh là bùn cát, xung quanh có vài cây rừng mọc rải rác, trông cũng không phát triển lắm.

Anh giang hai cánh tay, dáng người thẳng tắp giống như một gốc đại thụ cứng cáp vươn thẳng về phía chân trời.

Người đàn ông không mặc quần áo, làn da màu đồng, có thể nhìn thấy bùn đất trên khắp người anh, khiến cả người anh tản ra hơi thở hoang dã nguyên thủy.

Đường cong trên người anh trơn nhẵn, giống như bức tượng thạch cao cô vẽ lúc học vẽ phác họa, nhất là phần mông, mỗi một múi cơ bắp đều nóng bỏng mắt.

Người đàn ông là trung tâm của bức hình, lấy anh làm trung tâm, bên trái là một con báo tuyết, bên phải là một con nai con.

Báo tuyết và nai con đều đối mặt với anh nhưng chúng không nhìn anh mà ngửa đầu, hơi hé miệng, dường như đang đợi thứ gì đó ở trên trời rớt xuống.

Mưa.

Mỗi lần xem bức ảnh này Lộc Minh đều vô thức ngừng thở. Trong đầu cô dần hiện lên cảnh tượng ấy, mặt cô nóng bừng, trái tim cũng đập rộn lên như quay về tám năm trước.

Bồn chồn thăng cấp thành nóng nảy.

Lộc Minh rời khỏi phòng tối, đi về phòng ngủ, cô giống như con thú bị nhốt, đi vòng vòng mãi chẳng tìm thấy lối ra.

Chu Địch lại gọi điện thoại đến, nhận điện thoại xong lòng Lộc Minh gợn sóng, cô thay quần áo, trang điểm rồi đi ra ngoài.

Hết chương 1.

Chú thích:

1. Báo sư tử là một loài mèo lớn trong họ Mèo phân bố ở Bắc Mỹ, Trung Mỹ và Nam Mỹ. Đây là loài được phân bố rộng nhất trong số các động vật có vú lớn sống trên cạn ở Tây bán cầu.

2. Hươu đỏ là một trong những loài hươu lớn nhất. Tùy thuộc vào phân loại, hươu đỏ sinh sống ở phần lớn châu Âu, khu vực dãy núi Caucasus, Tiểu Á, một số khu vực của Tây Á và Trung Á.

3. Màn trập là một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định.

4. Máy ảnh DSLR [Digital Single Lens Reflex] là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Đây là loại máy ảnh sử dụng hệ thống gương chiếu trực tiếp ánh sáng vào ống kính và khung ngắm, giúp giữ lại những hình ảnh ở phần phía sau của camera để bạn có thể thấy và chụp ảnh.

5. Vườn quốc gia Núi Rocky của Canada là một di sản thế giới của UNESCO bao gồm 4 vườn quốc gia và 3 công viên tỉnh với rất nhiều núi non, hẻm núi, thác nước, hồ, sông băng, suối nước nóng cùng nguồn của các con sông chính tại Bắc Mỹ. Khu vực này có sự đa dạng sinh học cao và vẻ đẹp tự nhiên, đặc biệt là có các đá phiến sét Burgess, với rất nhiều các hóa thạch cùng các động đá vôi.

6. Báo tuyết là một loài thuộc họ Mèo lớn sống trong các dãy núi ở Nam Á và Trung Á. Báo tuyết chủ yếu sống cô độc và ưa thích môi trường sống ở vùng cao nguyên.

7. Báo săn là loài Mèo được biết đến với tốc độ siêu việt có thể đạt đến 120 km/h, là loài chạy nhanh nhất trên đất liền.

8. Linh dương Thomson là một loài động vật có vú được Günther mô tả năm 1884. Đây là một trong những loài linh dương nổi tiếng, được lấy theo tên của nhà thám hiểm Joseph Thomson, bởi vậy thỉnh thoảng loài này còn được gọi là “tommie”. Chúng sở hữu một tốc độ đáng kinh ngạc, từ 80 km/h tới 96 km/h trong khi vẫn di chuyển zigzag.

9. Chim đinh viên và vẹt Rosella đỏ

Chim đinh viên

Vẹt Rosella đỏ

10. Thanh Hải là một tỉnh thuộc Tây Bắc Trung Quốc. Thanh Hải nằm chủ yếu trên cao nguyên Thanh Tạng và là nơi sinh sống của một lượng lớn người Tạng.

11. Tây Tạng là một khu vực cao nguyên tại Trung Quốc, Ấn Độ, Bhutan, Nepal, và Pakistan tại châu Á, nằm ở phía Bắc – Đông của dãy Himalaya. Tây Tạng là khu vực có cao độ lớn nhất trên Trái Đất, với độ cao trung bình là 4900 mét.

12. Tứ Xuyên là một tỉnh nằm ở phía Tây Nam của Trung Quốc. Tỉnh lỵ của Tứ Xuyên là Thành Đô, một trung tâm kinh tế trọng yếu của miền Tây Trung Quốc. Giản xưng của Tứ Xuyên là Thục, do thời Tiên Tần, trên đất Tứ Xuyên có hai nước chư hầu là Thục và Ba, nên Tứ Xuyên còn có biệt danh là Ba Thục.

13. Dãy núi Côn Lôn là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á, nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130–200 km. Độ cao bình quân 5500 – 6000 m với phía Tây chật hẹp và cao còn phía Đông rộng rãi và thấp hơn.

Video liên quan

Chủ Đề