Tâm sự của cô gái yêu đơn phương
Chắc hẳn trong chúng ta, dù mới có những rung động đầu tiên, hay đã quá “từng trải” trên đường tình, đều có những lúc gặp phải tình huống “đúng người, sai thời điểm”. Người ta thương, đã trót thuộc về một người khác. Chẳng thế mà cô nàng Taylor Swift đã từng viết ca khúc: “You belong with me”, kể về tâm sự của một cô gái khi nhìn “crush” của mình yêu nhầm người, và nàng cho rằng chính mình mới xứng đáng với “chàng”. Yêu đơn phương, nên kiên trì chờ thời cơ, hay mạnh dạn từ bỏ? Tuổi xuân của con gái có hạn. Mấy ai đủ dũng cảm để chờ đợi, để tin vào duyên phận rằng “những người yêu nhau rồi sẽ về với nhau”, để một ngày anh nhận ra, em mới là người yêu anh? Chiếc đồng hồ thanh xuân của phụ nữ luôn chạy nhanh hơn đàn ông rất nhiều. Họ thường chọn những phương án an toàn, mà đem lại kết quả chắc chắn, còn hơn ném cuộc đời mình vào những hi vọng viển vông. Con gái bây giờ, có thể mạnh dạn “cọc đi tìm trâu”, mạnh dạn bày tỏ với chàng trai họ thích, mạnh dạn chấp nhận bị từ chối, mạnh dạn chờ đợi. Nhưng một khi họ đã quyết định từ bỏ, thì rất khó có thể thay đổi. Con gái cuối cùng vẫn nghe lời bà, lời mẹ, lời chị: “chọn người yêu mình, chứ đừng đợi người mình yêu”. Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 2Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 3Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 4Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 5Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 6
Bỏ lại quá khứ! Cuộc sống Vì sống trong cô độc trong suốt quãng thời gian qua, nên em cũng biết là em không thể sống như... Page 7Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 8
Em vẫn còn yêu... Tình yêu Đây cũng không phải lần đầu anh nói em như vậy, đã có nhiều lần em đăng lên facebook anh cũng đã... Page 9Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 10Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 11
Tình yêu là gì? Tình yêu Em biết em đã làm sai rất nhiều thời gian sau em cố gắng quan tâm an ủi chăm sóc anh ấy và tránh... Page 12Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 13Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 14Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 15Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 16
Quá khứ lầm lỡ... Tình yêu Gia đình cô ấy rất thương và quý em, em cũng có đưa cố ấy về ra mắt gia đình và về chơi 1 số lần... Page 17Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 18Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 19Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 20Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 21Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 22Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 23Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 24Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 25Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. Page 26Chuyện tình yêu, đôi khi, chỉ là chuyện của 1 người… “Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, đó chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, em biết nhưng em không từ bỏ được…” Anh là người đàn ông hội tụ đủ tất cả những điều tôi mong đợi. Anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên vào mỗi sáng khi thức dậy và cũng là người tôi nghĩ đến cuối cùng khi bắt đầu giấc ngủ đêm khuya. Tôi biết anh không yêu mình và cũng biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn rất thích, dần dần tôi nhận ra tình cảm dành cho anh không phải chỉ là thích vì đã yêu anh rồi. Tôi giữ tình cảm ấy trong tim, cũng đau, cũng chua xót, ghen tỵ với người con gái anh yêu nên tập quen với điều đó, tập chấp nhận thầm lặng yêu anh. Chỉ cần được thấy anh, được nghe anh chia sẻ, được quan tâm anh, với tôi là hạnh phúc. Yêu đơn phương một người mà không dám nói, không dám thổ lộ, cứ âm thầm lặng lẽ ôm tình yêu của mình vào trong lòng thật là đau khổ. Bởi tình yêu đó tôi chưa một lần nói ra, yêu mà chỉ dám xem anh như người anh trai bình thường. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin với tôi về chuyện tình cảm của anh và coi tôi như em gái để trút bầu tâm sự mỗi lúc buồn vui. Anh không biết là những lúc anh đùa vui, tôi cười; những lúc tôi buồn, gặp anh, lúc nào tôi cũng cười. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về người kia với thứ tình cảm mà tôi chẳng bao giờ có được, tôi vẫn cười. Bởi với tôi, anh là niềm vui, anh là hạnh phúc… Thế nhưng có lẽ, tình cảm là thứ con người ta khó lòng mà che đậy, anh đã vô tình hay biết. Khi đó, tôi đã khóc vì sợ anh khó xử. Tôi đã nói với anh muốn chúng ta tiếp tục là anh- em, bạn bè cũng được, tiếp tục như lúc trước. Tôi hứa với anh, không đòi hỏi gì thêm, cũng không mong anh vì tôi mà phụ bạc ai kia. Tôi chỉ hy vọng được từ xa dõi theo anh, được nghe anh tâm sự như một người tri kỷ… Thế mà anh chẳng cho tôi cơ hội đó, anh biến tôi thành kẻ xa lạ. Ngày hôm đó, lần cuối gặp nhau, cả hai đều im lặng. Anh bảo tôi đừng nói gì cả, bảo tôi dời xa anh và từ nay đừng tìm anh nữa”. Anh loại tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi không hiểu. Tôi muốn biết nguyên nhân xem mình đã làm gì đến mức bị anh phải đối xử như vậy. Tôi đã bao giờ chen vào tình cảm của anh đâu. Tôi giận anh thật nhiều vì cách anh cư xử với tôi. Nó làm tôi đau, làm tôi bối rối.
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại. Nhưng tôi không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh. Cảm giác nhung nhớ một hình dung chưa bao giờ thuộc về mình, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ rằng, tôi và anh chỉ là mảnh ghép mơ hồ mãi mãi không thể nào gắn khớp. Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu. Yêu đơn phương một người khi biết rõ người ta không yêu mình, suy cho cùng là một sự cố chấp đến đau lòng mà thôi, tôi biết nhưng tôi không từ bỏ được. Đau khổ, bế tắc, tôi không biết thoát ra bằng cách nào…. |