Hệ số căng bề mặt chất lỏng đọc là gì năm 2024

Hiện tượng bề mặt chất lỏng (hoặc còn gọi là hiện tượng bề mặt tự do) là hiện tượng mà ở biên giới giữa một chất lỏng và không khí (hoặc một chất khác), các phân tử của chất lỏng sắp xếp một cách đặc biệt.

1. Khái quát chung về hiện tượng bề mặt chất lỏng:

1.1. Hiện tượng bề mặt chất lỏng là gì?

Hiện tượng bề mặt chất lỏng (hoặc còn gọi là hiện tượng bề mặt tự do) là hiện tượng mà ở biên giới giữa một chất lỏng và không khí (hoặc một chất khác), các phân tử của chất lỏng sắp xếp một cách đặc biệt. Điều này là do sự tương tác giữa các phân tử chất lỏng với nhau và với môi trường xung quanh. Các phân tử ở bề mặt chất lỏng phải tương tác với ít phân tử hơn so với phân tử ở bên trong chất lỏng do thiếu đi phân tử bên trên.

Hiện tượng này gây ra một số hiệu ứng quan trọng như hiện tượng cường độ bề mặt (sự căng bề mặt của chất lỏng), hiện tượng nâng hạ meniscus trong ống dẫn nước, và cảm biến hấp thụ của các hạt nhỏ bám vào bề mặt chất lỏng.

1.2. Lực căng bề mặt chất lỏng:

Lực căng bề mặt là lực tương tác giữa phân tử ở bề mặt chất lỏng với nhau, tạo ra sự căng bề mặt của chất lỏng. Các phân tử ở bề mặt không có phân tử xung quanh ở mọi hướng, do đó, chúng tương tác mạnh mẽ với các phân tử bên cạnh để giảm bề mặt tự do, tạo ra một "lớp" phân tử chất lỏng ở bề mặt.

Định luật này nói rằng lực căng bề mặt tác động lên một đoạn đường nhỏ trên bề mặt chất lỏng luôn có phương vuông góc với đoạn đường đó và tiếp tuyến với bề mặt chất lỏng. Điều này có nghĩa là lực căng bề mặt luôn hoạt động để giảm diện tích bề mặt của chất lỏng, tạo ra hình dáng bề mặt thích hợp cho môi trường xung quanh.

Công thức mô tả mối quan hệ giữa lực căng bề mặt (f), hệ số căng mặt ngoài (σ), và độ dài đoạn đường trên bề mặt (l) là:

Hệ số căng mặt ngoài (σ) là một hằng số đặc trưng cho tính chất căng bề mặt của chất lỏng. Đúng như bạn đã nói, giá trị của σ có thể phụ thuộc vào bản chất của chất lỏng và nhiệt độ. Thông thường, nhiệt độ tăng lên có thể làm giảm giá trị của σ, làm cho căng bề mặt giảm dần. Điều này thường liên quan đến sự gia tăng của động năng của các phân tử ở nhiệt độ cao, khiến cho các phân tử ở bề mặt dễ dàng di chuyển và tương tác ít mạnh mẽ hơn.

2. Lý thuyết và ứng dụng hiện tượng dính ướt, hiện tượng không dính ướt:

2.1. Lý thuyết hiện tượng dính ướt và hiện tượng không dính ướt:

Hiện tượng dính ướt là khi một chất lỏng bao phủ và tiếp xúc với bề mặt của vật liệu một cách rộng rãi. Thường thì các chất lỏng dính ướt có góc tiếp xúc giữa bề mặt chất lỏng và bề mặt vật liệu nhỏ hơn 90 độ, khiến chất lỏng lan tràn ra và phủ đều trên bề mặt. Ví dụ, nước thường dính ướt trên bề mặt của thủy tinh hoặc kim loại.

Hiện tượng không dính ướt xảy ra khi một chất lỏng không thể bám vào bề mặt vật liệu mà chúng tiếp xúc. Thay vào đó, chất lỏng sẽ tạo thành hình dạng gồm các giọt riêng lẻ, và nếu bạn nâng bề mặt lên, chất lỏng sẽ chảy ra mà không bám vào vật liệu. Ví dụ, nước không dính ướt trên bề mặt của một số chất liệu được gọi là "không dính" như PTFE (polytetrafluoroethylene), còn được biết đến với tên thương hiệu là "Teflon".

Các hiện tượng này được quan tâm trong nhiều lĩnh vực, bao gồm cả khoa học vật liệu, công nghệ chế tạo, và thiết kế sản phẩm, vì tính chất dính ướt và không dính ướt của vật liệu có thể ảnh hưởng đến hiệu suất và ứng dụng của chúng trong các môi trường khác nhau

2.2. Ứng dụng:

Ví dụ 1: hiện tượng mặt vận rắn bị dính ướt chất lỏng được ứng dụng rộng rãi trong quá trình "tuyển nổi" để làm giàu quặng. Phương pháp "tuyển nổi" (flotation) là một phương pháp phổ biến trong công nghệ khai thác và chế biến quặng để tách các hạt quặng từ hỗn hợp quặng bằng cách sử dụng sự khác biệt trong tính chất dính ướt của chất lỏng đối với các hạt.

Trong phương pháp tuyển nổi, quặng được nghiền nát thành bột và trộn lẫn với một dung dịch chất lỏng chứa các hợp chất hóa học gọi là xúc tác tạo bọt. Xúc tác này giúp tạo ra các bọt khí nhỏ trong dung dịch, và các hạt quặng bám vào bọt khí này. Các bọt khí có thể tạo ra từ khí nitơ hay khí oxy, tùy thuộc vào ứng dụng cụ thể.

Những hạt quặng bám vào các bọt khí trở nên nhẹ hơn và dính ướt với dung dịch bọt khí, trong khi các tạp chất khác như đá, cát và bùn không dính ướt và chìm xuống dưới. Các hạt quặng bám vào bề mặt bọt khí tạo thành một lớp bọt khí vận rắn trên bề mặt dung dịch. Lớp này được thu thập bằng cách để chúng nổi lên trên bề mặt dung dịch, tạo thành tủy quặng (concentrate) có thể được thu thập và tiếp tục xử lý để tách riêng quặng.

Ví dụ 2:

- Ứng dụng của hiện tượng dính ướt:

Tuyển nổi và chế biến quặng: Như đã đề cập ở trên, hiện tượng dính ướt được ứng dụng trong phương pháp tuyển nổi để làm giàu quặng bằng cách tách các hạt quặng từ tạp chất.

Công nghệ in ấn: Trong in ấn, các loại mực dính ướt được sử dụng để chấp nhận mực trên bề mặt giấy hoặc vật liệu khác.

Làm vật liệu kháng nước: Chất liệu dệt và giấy có thể được làm kháng nước bằng cách thêm vào các chất phủ chống dính ướt.

Ứng dụng sinh học và y học: Trong nghiên cứu sinh học, các bề mặt dính ướt được sử dụng để làm kính viễn nhiễm, microchip phân tích, và các thiết bị y tế.

- Ứng dụng của hiện tượng không dính ướt:

Chế tạo lớp phủ chống dính ướt: Vật liệu như PTFE (Teflon) được sử dụng để tạo lớp phủ chống dính ướt trên các bề mặt nồi chảo, chảo chiên, vật liệu chế biến thực phẩm, và nhiều ứng dụng khác.

Ứng dụng trong chất lỏng: Trong nhiều trường hợp, bạn muốn đảm bảo rằng một bề mặt không bị ướt để tránh chất lỏng bám vào. Ví dụ, quần áo chống nước được làm bằng vật liệu không dính ướt để không thấm nước.

Chế tạo thiết bị tiếp xúc không dính ướt: Các thiết bị tiếp xúc như van, bộ lọc, và cảm biến có thể được thiết kế để không dính ướt để đảm bảo hiệu suất và độ tin cậy.

Ứng dụng trong thiết kế bề mặt: Hiện tượng không dính ướt cũng được sử dụng trong thiết kế bề mặt chất liệu để tạo ra hiệu ứng tự làm sạch hoặc chống bám bẩn.

Như vậy, cả hai hiện tượng này đều có những ứng dụng đa dạng và quan trọng trong nhiều lĩnh vực khác nhau, từ công nghệ, công nghiệp, y học, cho đến các ứng dụng hàng ngày

3. Lý thuyết và ứng dụng của hiện tượng mao dẫn:

3.1. Lý thuyết về hiện tượng mao dẫn:

Hiện tượng mao dẫn là sự tương tác giữa lực căng bề mặt, áp suất cổ điển, và hình dạng bề mặt mao dẫn trong ống. Khi ống có đường kính nhỏ và bề mặt ống tương tác với chất lỏng, chất lỏng có thể dâng cao hoặc hạ thấp so với mức chất lỏng bên ngoài ống.

Quan hệ giữa hệ số căng mặt, đường kính ống và mức chênh lệch chất lỏng: Hệ số căng mặt càng lớn, đường kính ống càng nhỏ, và mức chênh lệch chất lỏng trong và ngoài ống càng lớn. Điều này là do lực căng bề mặt mạnh mẽ hơn và tạo ra sự ảnh hưởng mạnh mẽ hơn đến áp suất cổ điển trong ống, dẫn đến hiện tượng mao dẫn mạnh mẽ hơn và mức chênh lệch chất lỏng trong và ngoài ống càng đáng kể.

3.2. Ứng dụng của hiện tượng mao dẫn:

Ví dụ thực tế rất tốt để minh họa hiện tượng mao dẫn và cách nó có thể được ứng dụng trong các tình huống khác nhau:

Nuôi cây: Hiện tượng mao dẫn giúp nước từ đất có thể dâng lên từ hệ thống các ống mao dẫn trong bộ rễ và thân cây. Điều này cho phép cây hấp thụ nước và dưỡng chất cần thiết từ đất để duy trì sự sống và phát triển.

Ngọn bấc đèn cháy: Hiện tượng mao dẫn cho phép dầu hoả ngấm qua các sợi nhỏ trong bấc đèn lên đến ngọn bấc để cung cấp nhiên liệu cho việc cháy. Điều này đảm bảo ngọn bấc được cung cấp đủ dầu hoả để duy trì ngọn lửa.

Bôi trơn trong máy cơ: Dầu nhờn cũng có thể thấm qua các lớp phớt hoặc mút xốp để bôi trơn liên tục các vòng đỡ trục quay trong các động cơ điện, máy móc. Điều này giúp giảm ma sát và mòn, tăng tuổi thọ và hiệu suất của các bộ phận máy móc.