Nghề làm phi review

Thể loại: cổ đại, xuyên không, cung đấu, nữ cường

Trang Lạc Yên x Phong Cẩn (Thành Tuyên đế)

Nữ chính Trang Lạc Yên là người hiện đại xuyên vào thân xác của Trang uyển nghi – một phi tần ngũ phẩm thấp kém, đã vậy, còn bị thất sủng.

Công việc ở kiếp trước của Lạc Yên cần nàng phải có bản lĩnh nói chuyện như hát hay, diễn xuất ngang ngửa minh tinh màn bạc. Các bạn đoán xem Lạc Yên làm nghề gì? Nàng là trưởng phòng PR, chuyên đối mặt với những câu hỏi của giới truyền thông. Nàng quyết định dùng tài năng của kiếp trước để sinh tồn trong hậu cung đầy khắc nghiệt này.

Tài năng của Lạc Yên được dịp thể hiện khi nàng tình cờ gặp Phong Cẩn. Lạc Yên “diễn” thành một người ngây thơ, nhưng không quá ngu ngốc, cộng thêm tình yêu đơn phương với Phong Cẩn, coi hắn như phu quân chứ không phải là hoàng thượng, thầm lặng ở một bên không cần đáp trả. Điều này làm Phong Cẩn hài lòng và phong nàng làm tòng tứ phẩm tần, ban phong hào “Chiêu”.

Sau nhiều lần thi triển tài năng suy đoán nhân tâm của hoàng đế, Lạc Yên thành công khiến hắn nhớ đến nàng. Hắn thăng vị cho nàng lên làm tòng tam phẩm sung nghi vào sinh thần của nàng.

Tôn dung hoa (biểu muội của Hoàng hậu) lập mưu hại Lạc Yên bằng cách tự nhảy xuống hồ sen rồi vu oan cho Lạc Yên. Lạc Yên tương kế tựu kế nhảy theo, còn cố tình uống nhiều nước hơn để rơi vào tình trạng hôn mê. Lạc Yên cũng phát hiện ra người xúi Tôn dung hoa, chủ mưu hãm hại nàng là Từ chiêu dung (hoàng hậu không tìm ra được hung thủ nhưng Lạc Yên lại biết, chỉ là không có bằng chứng thôi).

Dần dần, sự sủng ái của Phong Cẩn dành cho Lạc Yên ngày càng rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức các phi tần và các gia tộc đứng sau họ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Huynh trưởng của Thục quý phi dâng tấu tố cáo huynh trưởng của Lạc Yên, nhưng Phong Cẩn lại coi như không có gì xảy ra. Một phần là do hắn không tính động vào Trang gia, một phần là do hắn có chút tình cảm nho nhỏ, một phần lại nhờ vào cách hành xử thông minh của Lạc Yên.

Trong một sự nhầm lẫn, thái y chẩn ra Lạc Yên có thai, nhưng nàng biết rõ là nàng không có. Trong ngự yến, Lạc Yên để cho bản thân “sảy thai” (thực tế là đến kỳ kinh nguyệt), khiến người có tâm tư hại nàng bị lôi ra ánh sáng. Phong Cẩn vì thương cho “đứa con đã mất” của nàng nên phong nên làm chính tam phẩm tu nghi. Năm mới đến, Lạc Yên được phong làm trắc nhị phẩm hiền dung.

Lạc Yên làm một đôi diều, Phong Cẩn đến cùng nàng thả diều. Không ai biết việc hắn tự tay cắt dây để diều “tự do”, nên có người vẽ lại một chiếc diều y hệt rồi giấu vào cạnh xác của Diệp dung hoa vừa chết để đổ tội mưu hại cho Lạc Yên. Lạc Yên không có chứng cớ chứng minh tronh sạch nên nàng bị tạm cấm cửa trong cung. Biết có người theo dõi nên Lạc Yên cố ý ngồi bên hồ sen, ai ngờ sự tình đi quá xa, kẻ xấu lại đánh vào đầu nàng rồi đẩy xuống hồ. Lạc Yên nguy kịch, nhưng đồng thời phủi bỏ được hiềm nghi. Sự việc sau đó bị bại lộ, hoá ra hung thủ là Ninh phi Hồ Thải Huyên và Lâm tần Lâm Chi Khê. Phong Cẩn tính để Hiền phi làm Hồ tần, nhưng vì Lạc Yên xỉu lần thứ hai nên hắn tức giận giáng nàng ta xuống lục phẩm lương nghi.

Sau nhiều sự cố, Lạc Yên ngày càng nổi bật, vào sinh thần của nàng, nàng được tấn phong làm phi.

Lạc Yên mang thai, lại càng được sủng, sau khi sinh hạ hoàng tử liền được tấn phong làm quý phi.

Kết thúc đoạn spoil truyện :v Sau đây là một vài cảm nghĩ của mình.

Lạc Yên là một nữ nhân thông minh, mạnh mẽ, lý trí, biết nắm bắt thời cơ, biết tiến biết lùi, không thánh mẫu nhưng cũng không quá tàn nhẫn, có thù tất báo, không chủ động gây chuyện. Nàng biết tình cảm của đế vương khó có thể lâu dài. Vì thế, ngay từ khi bắt đầu kế hoạch “phục sủng”, Lạc Yên nhận định rõ thứ tình cảm “ngôn tình” ấy không tồn tại ở nơi “ăn thịt người” này. Vì thế, nàng coi việc làm phi như một nghề nghiệp, chứ không trao trái tim của nàng cho Phong Cẩn.

Lạc Yên luôn thành công trong mọi bước đi, đặc biệt là những bước tính toán tâm của hoàng đế. Bàn tay vàng này có lẽ sẽ không phù hợp với nhiều bạn, nhưng khá phù hợp với mình. Mình không ngại việc buff nữ chính như thế.

Mình thích cách Lạc Yên xử lý kẻ thù mà không làm cho Phong Cẩn nghi ngờ. Có thể kể đến chi tiết cầu xin giúp Lâm tần. Phong Cẩn tính ban chết cho nàng ta, Lạc Yên cầu xin, cuối cùng Lâm tần phải sống với thân phận thấp kém, chịu khổ suốt đời. Ai kêu nàng ta quá ác, muốn lấy mạng của Lạc Yên? Lạc Yên còn giả bộ té xỉu để Phong Cẩn không niệm tình cũ với Ninh phi. Mình thấy cách làm này hợp lý, Ninh phi cũng hãm hại nàng và tiếp tay khiến nàng bị đánh vào đầu. Còn nhiều tình tiết như vậy lắm, nhưng mình chỉ đưa ra một ví dụ cho mọi người hiểu rõ thôi. Mình rất thích Lạc Yên, thích nàng ngang ngửa Lý Vị Ương và Mộ Chỉ Ly.

Về phần nam chính Phong Cẩn, vì nhiều chuyện xảy ra lúc nhỏ, nên mẫu người mà hắn mong muốn là một người tâm tư đơn giản nhưng không ngu ngốc, hiểu chuyện nhưng không can thiệp vào quyết định của hắn. Hắn vẫn mê luyến trước sắc đẹp nhưng không đắm chìm trong đó, mà luôn giữ vững lý trí, đặt đại cục lên hàng đầu. Ban đầu hắn chỉ xem Lạc Yên như một thứ mới mẻ, khi phát hiện ra “tình cảm” của nàng thì muốn chiều chuộng sủng ái nàng một chút để bù đắp thứ “hắn không bao giờ có thể cho nàng”.

Trước giờ mình đều thích nam chính sạch bong kin kít, nhưng cách tác giả xây dựng Phong Cẩn làm mình vừa thấu hiểu lại vừa ghét. Nếu nói hắn là nam chính tốt thì không đúng, nói hắn là tra nam cũng không đúng. Hắn vẫn sủng hạnh đều khắp hậu cung, như một ngựa đực, nhưng mình biết hắn làm vậy mới cân bằng được thế lực trong triều, trong hậu cung. Hắn vẫn có chút si mê trước cái đẹp nhưng chỉ trong chốc lát, hưởng thụ cái mới rồi lại chán, không chìm đắm một cách mù quáng trong nó. Mình ghét việc hắn là hình tượng chân thực của các bậc đế vương, nhưng một vài hành động khiến mình không còn ghét hắn nữa. Hắn biết Lạc Yên bị đổ tội, nên âm thầm tìm ra kẻ chủ mưu, trước khi công khai bảo vệ nàng. Hắn luôn bảo hộ, quan tâm nàng. Mình hiểu cho một bậc đế vương như hắn, hiểu vì sao hắn phải như thế, chứ không có nghĩ là mình thích hắn.

Mình có đọc review của Hoa Ban, bạn ấy chê truyện vì lý do “nam nữ chính không yêu nhau”. Mình không đồng ý lắm với cách nghĩ này. Chỉ bằng vài hành động sủng ái nho nhỏ, mình cũng đủ thấy Phong Cẩn có chút cảm tình với Lạc Yên, chỉ là nó còn nhỏ nhặt, mờ nhạt quá thôi. Cho đến khi Lạc Yên bị đánh hôn mê, hắn sợ, sợ mất đi nàng, lúc đó mình mới cảm nhận rõ ràng tình cảm của hắn. Lúc Lạc Yên khó sinh, Phong Cẩn lại một lần nữa cảm nhận nỗi sợ, sợ nữ nhân làm cho hắn vừa ý nhất trong chốn hậu cung sẽ biến mất. Theo mình, có thể Phong Cẩn không yêu say đắm như các nam chính khác (độc sủng, thủ thân như ngọc, dẹp bỏ hậu cung…), nhưng mình vẫn cảm nhận được: hắn có tình cảm với Lạc Yên. Chỉ là hắn không phải kiểu yêu sâu đậm, nếu không, hắn đã không tuyển tú, không thị tẩm.

Bạn nào đọc đến đây liền cảm thấy bức xúc thay cho nữ chính thì mình xin thưa: không cần đâu. Tuy tác giả không viết về khúc Phong Kỳ lớn, nên mình không biết sau này Lạc Yên có “từ giả hoá thật” yêu Phong Cẩn hay không. Có điều, trong suốt truyện, nàng không có tình cảm với hắn, nên không đau lòng gì cả. Mình có chút tội cho hắn, đúng là hắn không nhận ra được chân tình :3

Hoàng hậu Triệu Thải Phù xuất thân danh giá, gả cho Phong Cẩn từ khi còn là Thái tử. Nàng và hắn có một công chúa nhưng lại chết non. Triệu gia lớn mạnh, nên một đế vương như Phong Cẩn không thể để yên được, phượng vị của nàng lúc nào cũng lung lay sắp đổ. Nàng lại phải chịu một mẹ chồng một mực vun đắp cho nhà mẹ đẻ, một biểu muội ngu ngốc. Ngày nào cũng phải nhìn thấy đám “vợ bé” lượn qua lượn lại, chắc nàng cũng khá đau lòng. Có lẽ đôi lúc nàng cũng từng có ý định hãm hại một phi tần nào đó, nhưng cũng chỉ là ý tưởng thôi. Nàng luôn kiên nhẫn, hiểu rõ tình thế chứ không manh động. Đó là điều Phong Cẩn quý nhất ở nàng, thời khắc Triệu gia đổ, hắn không phế nàng vì sự biết thời biết thế đó. Mình thấy tội cho Hiểu Phù, đặc biệt là lúc nàng cắn răng bảo vệ cho đứa con trong bụng Lạc Yên, là lúc nàng thót tim khi nghe tin Lạc Yên sắp sinh. Nàng có lẽ là nhân vật đáng thương nhất trong truyện.

Thục quý phi Tô Nhụy Tử chiếm được tâm của Phong Cẩn trong nhiều năm. Nàng biết nhẫn nhịn, biết tiến biết lùi, thấu hiểu Phong Cẩn, có điều, nàng phạm phải hai sai lầm lớn: để mặc biểu muội cùng Tô gia ỷ thế hiếp người và xem thường Lạc Yên. Có lẽ nàng phạm phải những lỗi đó vì đã “ngủ quên trong chiến thắng”, nàng cứ tưởng bản thân đã nắm chắc tâm của Phong Cẩn. Tô gia sụp đổ, Phong Cẩn vẫn để Tô Nhụy Tử ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi. Một kết thúc hơi buồn cho nàng. Ít nhất, trong mắt mình, nàng không phải kiểu người đáng ghét như Yến quý tần, Thiến quý nhân, Diệp dung hoa, Ninh phi…

Cùng thuộc thể loại cung đấu, cùng có nữ chính không động tâm trước nam chính, nhưng truyện “Chúng ta cung đấu đi” lại làm mình thấy khá nhạt nhoà, nhạt nhoà đến mức khiến mình phản cảm chi tiết “không động tâm” này. Ở truyện “Nghề làm phi“, mình thấy mọi thứ rất tuyệt; trong khi ở truyện “Chúng ta cung đấu đi” mình lại cảm thấy nữ chính quá giả tạo, nam chính nhàm chán. Một sự kỳ lạ mà đến chính mình cũng không hiểu nổi.

Không liên quan một chút, chương đầu là danh sách phi tần được editor lấy từ một trang để tham khảo thôi, chứ không phải của tác giả viết đâu. Có thể không có phân vị “hoàng quý phi” nên Phong Cẩn mới không phong cho Lạc Yên chăng?

Cho truyện này 4.5/5 điểm. Trừ 0.5 điểm đương nhiên là vì Phong Cẩn không sạch rồi :v